Có phải Thiên đình của ta có ngày xây dựng lại không?
Tuyết Lệ Hàn nhìn bầu trời bao la, biểu cảm thay đổi không ngừng, giống như là nghĩ tới chuyện gì.
Một lúc lâu sau.
Hắn hạ quyết tâm.
“Dưỡng Long, đừng trách ta cướp đồ đệ của ngươi! Đệ tử này, ta nhận chắc rồi, chính là truyền… Ta cũng muốn truyền tất cả kiếm thuật cả đời của ta cho hắn!!!”
Vì thế.
Một ngày sau.
Tuyết Lệ Hàn xuất hiện trước mặt Tô Trạch.
Chẳng qua, tình hình hiện giờ không giống dự liệu hắn nghĩ trong đầu.
Khi hắn ngẩng đầu đứng trước mặt Tô Trạch, phong phạm mà hắn tự nhận là của nhất phái tông sư, lại bị Tô Trạch xem như tên ăn mày muốn xin tiền!
Hình như sự việc có gì đó sai sai!
Tuyết Lệ Hàn chỉ cảm thấy gió nhẹ thổi qua bên người, Tô Trạch giống như muốn tránh ôn thần, lách thân thể từ bên người mình đi qua.
Khi hắn lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn một cái.
Đã nhìn thấy Tô Trạch đi cực nhanh, chỉ kém cất bước chạy như điên, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước.
Tuyết Lệ Hàn sửng sốt.
Nhiều năm như vậy, bao nhiêu người cầu ông xin bà muốn nhờ mình chỉ dạy kiếm pháp.
Thằng nhóc này lại không thèm để ý mình?
Tuyết Lệ Hàn nở nụ cười.
Nhóc con giỏi lắm, thực sự có cá tính, ta thích!
Hắn bước lên, bên hông cá gỗ va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy, nghe ra thật là vui tai.
Tuyết Lệ Hàn bước nhanh về phía trước, bước chân nhìn tuy chậm nhưng chỉ dùng hai ba bước đã đuổi kịp Tô Trạch đã đi thật xa.
“Chờ một chút!”
Hắn ngăn ở trước mặt Tô Trạch.
Tô Trạch khẽ nhướng mày.
Lão già này muốn ăn vạ mình sao?
Vậy phải làm sao mới ổn đây?
Hắn dùng thái độ rất nghiêm túc, nói: “Ta thật sự không có tiền.”
Đang nói chuyện, cách đó không xa chợt xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Tô Trạch giơ tay chỉ vào hiệu trưởng Thang Nghĩa phía trước, lên tiếng nói tiếp: “Ngươi đi tìm người kia đi! Chắc chắn hắn có tiền, còn ta chỉ là một học sinh nghèo mà thôi!”
Tuyết Lệ Hàn mặt mày tối sầm, nhưng mà vừa nghĩ đến thiên phú kiếm đạo của Tô Trạch, hắn quyết định vẫn nên nhịn một chút thì hơn.
“Người trẻ tuổi, ta thấy ngươi cốt cách thanh kỳ, trong tay ta có một bộ kiếm pháp tuyệt thế, ngươi có bằng lòng tu hành hay không?”
Hắn trực tiếp mở rộng chủ đề câu chuyện.
Tô Trạch dừng bước lại, quay đầu trầm ngâm nhìn về phía lão già lôi thôi lếch thếch kia.
Kiếm pháp tuyệt thế?
Chẳng lẽ người này là một đại lão lánh đời không ra sao?
Quả thật là có loại khả năng này.
Thế nhưng Tô Trạch cũng không cảm nhận được bất kỳ hơi thở của người tu hành nào từ trên người hắn.
“Kiếm linh, ngươi có thể nhìn ra trình độ của người này không?”
Trảm Tiên kiếm nhẹ nhàng rung lên một cái, giọng nói của kiếm linh xuất hiện trong đầu hắn.
“Không có, xem chừng chỉ là một ông lão bình thường mà thôi, nhưng mà cũng không loại trừ trên người hắn có bảo vật nào đó có thể che giấu khí tức.”
Tô Trạch yên lặng gật đầu.
Cũng đúng, cho dù cũng có một vài đại lão ẩn núp giữa phố thị, nhưng nào có thể dễ dàng gặp phải như vậy.
Huống hồ, nào còn tự đưa đến cửa giống như bây giờ chứ?
Tô Trạch lặng lẽ lấy máy liên lạc ra, bấm một dãy số.
“A lô? Có phải Bệnh viện Tâm thần Giang Nam đấy không? Ta muốn hỏi một chút, hôm nay chỗ các vị có bệnh nhân nào chạy ra ngoài hay không?”
“Không có à!? Chắc chắn không?”
“A, thật xin lỗi vì đã quấy rầy.”
Gương mặt đen xì của Tuyết Lệ Hàn đã đạt đến cực điểm, cái mõ gỗ treo bên hông không ngừng vang lên.
Thằng nhóc này!
Đầu tiên cho rằng mình là ăn mày, bây giờ lại xem mình là bệnh nhân tâm thần!?
Hắn hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh nhạt cất tiếng:
“Người trẻ tuổi, không dối gạt ngươi, ngươi có biết năm đó lão phu có ngoại hiệu là gì không?”
Tô Trạch chỉ muốn mau chóng thoát khỏi lão già này thôi, thuận miệng bèn hỏi một câu.
“Ngoại hiệu gì?”
“Thanh Y Kiếm Thần!”
“Ha!” Tô Trạch nghe vậy không khỏi bật cười.
Hắn hơi hơi nhếch khóe miệng, cười hỏi: “Vậy xin hỏi lão nhân gia ngài, tên là Lý Thuần Cương sao?”
“Lý Thuần Cương?”
Tuyết Lệ Hàn nhíu chặt mày lại.
Đây là ai thế?
Nhìn dáng vẻ của thằng nhóc này, chẳng lẽ đó cũng là một vị kiếm đạo tông sư sao?
Không đúng mà, đa số những người tu hành kiếm đạo tai to mặt lớn, thực lực cường hãn trên thế giới này, cơ bản hắn đều biết cả, sao cho đến bây giờ vẫn chưa từng nghe ai nói qua cái người tên là Lý Thuần Cương kia bao giờ?
Nhưng mà hắn lập tức thay đổi suy nghĩ.
Tô Trạch có Trảm Tiên kiếm trong tay, hơn nữa còn nắm giữ một môn kiếm pháp vô cùng cao thâm, nói không chừng sau lưng thật sự có cao nhân chỉ điểm!
Thì ra người kia tên là Lý Thuần Cương sao?
Tuyết Lệ Hàn lắc đầu một cái, trả lời: “Đúng là lão phu chưa từng nghe nói qua, hắn rất mạnh sao?”
Ý cười trên mặt Tô Trạch càng thêm nồng đậm.
Ngươi từng nghe nói qua mới thật là gặp quỷ á!
Nói một cách chính xác thì, trên thế giới này không có một ai từng nghe nói qua cái tên này.
Hắn gật đầu, tiếp tục nói: “Đương nhiên là rất mạnh rồi, có nghe nói qua Kiếm Khai Thiên Môn chưa? Không phải ngươi nói mình là Thanh Y Kiếm Thần sao? Thể hiện tài năng nhìn một chút xem.”
“Kiếm Khai Thiên Môn!?”
Tuyết Lệ Hàn vừa nghe được bốn chữ này, tức khắc cảm nhận được một luồng khí phách to lớn từ trong đó.
Mặc dù không biết cũng chưa từng thấy qua chiêu thức này trông ra sao.
Nhưng chỉ từ mỗi cái tên thôi là đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trong đó là như thế nào rồi.
“Một kiếm mở cửa trời?”
Tuyết Lệ Hàn tự lẩm bẩm một mình, bỗng dưng cảm thấy bản thân như hiểu ra được cái gì.
Trong lúc nhất thời, hắn rơi vào trầm tư.
Tô Trạch thấy vậy, lập tức nhấc chân bỏ đi, không chút ý tứ muốn dừng lại nào.
Xem ra lão tiểu tử này bệnh không nhẹ, vậy mà lại bắt đầu suy nghĩ thật luôn...
Chẳng qua mình chỉ thuận miệng nói bậy mấy câu mà thôi!
Không ngờ lão già kỳ quái này lại tưởng thật rồi?
Tuy nhiên lúc này Tô Trạch cũng không để ý đến những thứ này nữa, bước chân vội vã đi về phía Hiệp hội Người tu luyện.
Sau khi kiểm tra thân phận xong.
Tô Trạch đi vào trong đại sảnh.
Nơi này đã có không ít người.
Đại bộ phận đều là người sống sót trong thí luyện tháp Trấn Yêu lúc trước.