Điều làm Tô Trạch thấy lạ đó là, sau khi nghe hắn trả lời chắc chắn, thì sắc mặt của giáo viên đứng trước mặt hắn hoàn toàn thay đổi, trên khuôn mặt của hắn lộ ra chút giận dữ.
Tình huống gì đây?
Tên là Tô Trạch thì phạm pháp à?
Đúng lúc Tô Trạch thấy nghi ngờ thì giáo viên kia mắng đầy giận dữ.
“Vớ Vẩn!”
Nghe thế, Tô Trạch lập tức nhướng mày, bỗng nghĩ có phải giáo viên này có bệnh hay không.
Giáo viên đó cười lạnh nói: “Trên tư liệu ghi rất rõ ràng, trước đó không lâu ngươi mới thức tỉnh thôi.”
“Đúng thế, rồi sao nữa?” Giọng nói của Tô Trạch cũng trở nên lạnh lùng.
“Rồi sao nữa?”
“Ngươi còn dám hỏi ta rồi sao nữa á?”
Giọng của giáo viên dần cất cao, hắn giận quá thành cười nói.
“Một người vừa mới thức tỉnh được có hơn mười ngày, đến bây giờ có thể nâng tu vi lên tới cảnh giới Đoán Thể nhị trọng đã là tốt lắm rồi, có thể tăng lên tới Đoán Thể tam trọng cũng đã coi như có chút thiên phú, có thể lên tới Đoán Thể tứ trọng thì đã được coi là thiên tài hiếm thấy rồi!”
“Mà ngươi thì sao?”
“Bây giờ tu vi của ngươi là gì?”
“Đoán Thể ngũ trọng!”
Người xung quanh cũng bị tình hình bên này hấp dẫn, xúm xụm lại với nhau , sau khi nghe thấy giáo viên nói vậy thì bỗng tỏ ra rất đỗi ngạc nhiên nhìn về phía Tô Trạch.
Hơn mười ngày lên tới Đoán Thể ngũ trọng?
Chuyện này có thể không?
Chuyện này là không thể nào!
Nếu đã là chuyện không thể nào, vậy thì chỉ có một khả năng thôi.
Đó chính là người này ở trước mắt này là hàng giả mạo!
Rất nhiều người đều nghĩ tới điều này.
Thoáng cái, người bên cạnh Tô Trạch trông cứ như gặp phải quỷ vậy, thi nhau tránh xa hắn.
Sua khi Tô Trạch nghe xong câu kia của gã giáo viên thì bỗng thấy cạn lời luôn.
Hắn còn tưởng giáo viên này đang cố ý bới móc.
Nhưng không ngờ lại là vì…
Tô Trạch tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, điều này cũng không thể trách hắn được!!!
Song.
Không đợi Tô Trạch nghĩ kỹ nên giải thích thế nào thì giáo viên kia lại mở miệng nói tiếp.
“Ta hỏi ngươi nhiều lần nhưng ngươi vẫn không biết hối cải, cứ khăng khăng nói mình là Tô Trạch! Bây giờ thậm chí ta còn có lý do để nghi ngờ ngươi là gian tế do yêu thú hóa thành!”
Tô Trạch: “???”
“Nói! Yêu nghiệt phương nào dám cả gan giả mạo Tô Trạch!!!”
Giáo viên kia hét lớn một tiếng, toàn thân có ánh sáng nhạt vờn quanh, khí thế làm người ta ngột ngạt tản ra.
Cường giả Trúc Cơ!
Giáo viên này ấy vậy lại là một vị người tu luyện Trúc Cơ.
Đúng lúc lúc này.
Lại có mấy người nghe thấy động tĩnh, lắc mình chạy tới bên cạnh vì giáo viên kia.
“Thầy Đàm, xảy ra chuyện gì thế?”
Một người trung niên đầu tóc hoa râm hỏi.
Thầy Đàm nhìn thấy người này thì vội vã trả lời: “Hiệu trưởng, “Tô Trạch” này có vấn đề, hắn mới thức tỉnh được có hơn mười ngày thôi, nhưng bây giờ đã Đoán Thể ngũ trọng rồi, nhiều năm như vậy ta chưa nghe nói có loại chuyện này bao giờ, thế nên ta nghi hắn là người khác giả mạo!”
Hiệu trưởng nghe vậy thì bỗng hoảng sợ, nhìn về phía Tô Trạch phát hiện quả nhiên là Đoán Thể ngũ trọng!
Trong đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng, hắn nhìn kỹ Tô Trạch một lượt.
Chỉ chốc lát sau.
Trong mắt của hiệu trưởng toát ra vẻ vui mừng và khiếp sợ, nỉ non nói: “Hắn không bị người khác giả mạo, hắn chính là Tô Trạch!”
Thấy Đàm ở gần hắn nhất, nên đương nhiên nghe thấy rõ ràng, không khỏi sửng sốt.
“Cái… Cái gì?”
Tiếp theo hắn kịp phản ứng, kinh ngạc kêu lên: “Hắn thật sự là Tô Trạch ư?!!”
Âm thanh truyền khắp hội trường.
Trong phút chốc.
Cả tòa hội trường im phăng phắc, mấy trăm đôi mắt đều đổ dồn về phía Tô Trạch.
Rất nhiều người đều nhìn như đang đang nhìn quái vật, trên mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm Tô Trạch.
Chỉ chốc lát sau.
Cả đám người sôi trào, tiếng ồn ào dậy sóng.
“Ng, người này chỉ mất hơn mười ngày là từ người bình thường thăng đến thực lực Đoán Thể ngũ trọng???”
“Mau nói cho ta biết đây không phải sự thật đi!”
“Lúc trước có người làm được tới mức này không?”
“Chắc chắn là có, nhưng hình như những người đó đều là truyền nhân của những đại gia tộc đỉnh cấp, từ nhỏ đã được bồi dưỡng trọng điểm rồi!”
“Chẳng nhẽ Tô Trạch cũng là người như thế? Chắc là không phải đâu, người như vậy thì sao lại đến trường học của chúng ta chứ!”
“Cái này thì cũng không rõ, có lẽ hắn là thiên tài trong đám người có gia cảnh bình thường chúng ta!”
Trong tiếng nghị luận của mọi người.
Hiệu trưởng đi tới trước người Tô Trạch.
Hắn nở một nụ cười hòa ái cười hỏi: “Bạn học Tô Trạch, ta có thể kiểm tra giúp ngươi không?”
Tô Trạch biết nếu không đồng ý thì có lẽ sẽ không có cách nào hoàn toàn chứng thực thân phận của hắn.
Vì vậy, hắn gật đầu.
Thấy Tô Trạch đồng ý, hiệu trưởng vươn một ngón tay ra ấn trên trán Tô Trạch.
Ngay sau đó.
Tô Trạch cảm nhận được có một luồng chân khí mạnh mẽ vô cùng xuất hiện ở trong kinh mạch của hắn.
Song.
Khi luồng năng lượng xa lạ này xuất hiện.
Chân khí màu vàng trong cơ thể Tô Trạch lập tức trở nên nóng nảy, cứ như con mãnh thú bị xâm lấn địa bàn vậy, phát ra một loạt tiếng gầm gừ.
“Grào!”
Ở trong tối, hình như có một tiếng rống giận dữ chứa tràn đầy sát khí vang lên.
Chân khí màu vàng lao ra khỏi đan điền, dọc theo kinh mạch tìm được khách không mời mà đến đến từ bên ngoài cơ thể.
Bốp một cái.
Hiệu trưởng bỗng cảm thấy đầu ngón tay truyền đến một cảm giác đau nhói, sau đó ngón tay chợt bị bắn ra.
Trên mặt hắn thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tiếp xúc trong khoảng thời gian đó, hắn cảm nhận được chân khí trong cơ thể Tô Trạch.
Đó là một loại cảm giác rất khó để hình dung.
Khi chân khí của hắn tiếp xúc với chân khí của Tô Trạch thì cứ chuột thấy mèo vậy, bị dọa chạy té khói luôn.
Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.
Hắn chính là cường giả Kim Đan đã vượt Trúc Cơ rồi đó!
Sao chân khí của hắn lại không đánh thắng được chân khí trong cơ thể của một kẻ tu vi Đoán Thể cảnh chứ?
Hắn nhìn chằm chằm vào Tô Trạch.
Hơn mười ngày tu luyện tới Đoán Thể ngũ trọng, chân khí bá đạo đến cực điểm trong cơ thể …
Đủ loại nhân tố hỗn loạn tụ lại chung một chỗ, làm cho trên người Tô Trạch tràn đầy bí ẩn.
Nhưng có một điều hắn vẫn là khẳng định được.
Đó là Tô Trạch không bị người khác giả mạo.