Quá kinh người!
Tuyết Lệ Hàn chợt quay đầu, nhìn về phía Tô Trạch.
Tiểu tử này… Dị tượng con mẹ nó dọa người quá rồi đó!!!
Bỗng trong lòng hắn dấy lên một dự cảm chẳng lành, nhưng hắn lại không rõ dự cảm ấy xuất phát từ nguyên nhân nào.
Rất nhanh.
Hắn bình tĩnh lại, an ủi mình.
Chỉ là dị tượng mà thôi, cũng không phải là thật, không cần lo lắng.
Vả lại tiểu tử này cũng chỉ là Trúc Cơ đột phá Kim Đan mà thôi, làm gì uy hiếp nổi một đại lão Hợp Đạo như hắn cơ chứ?
Tuyết Lệ Hàn lắc đầu bật cười, cảm thấy ban nãy bản thân căng thẳng quá rồi.
Ở bên ngoài rừng trúc.
Một tiếng kinh hô đã phá vỡ khung cảnh lặng ngắt như tờ này.
“Rốt… Rốt cuộc đó là thứ gì!”
Ngay tức khắc, tất cả mọi người giật mình bừng tỉnh, khung cảnh trong nháy mắt sôi trào, chấn động, xôn xao.
Mười một thiên kiêu toàn bộ trình diện, liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều thấy được sự khiếp sợ và một tia kinh hãi trong mắt đối phương!
Sau khi Diệp Thanh thấy khiếp sợ, thì lại thấy vô cùng hưng phấn, cứ như thể người đột phá là chính bản thân hắn vậy.
Từ lần trước sau khi Tô Trạch đánh bại hắn mà chẳng hề tốn một chút sức nào, thì hắn đã coi Tô Trạch thành mục tiêu để theo đuổi của bản thân!
Tô Trạch càng mạnh, thì động lực của hắn lại càng nhiều!
Lữ Tranh Đạo nhìn con cự tượng kia, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
Đồ đệ này của hắn… Hắn thu đúng người rồi mà!
Vì thế niềm tin trong lòng hắn càng kiên định hơn!
Thiên tài như Tô Trạch, sao có thể để hắn đi nghịch mấy miếng sắt vụn kia với lão già đó chứ.
Những cường giả Nhân tộc khác ở một bên bỗng không nói gì, qua thật lâu, mới trăm miệng một lời nói ra một câu.
“Thiên tài tuyệt thế!”
Trong lời nói tràn đầy hâm mộ.
Người như vậy nếu như ở trong học viện của mình thì tốt biết bao!
Chỉ tiếc, hiện giờ nói gì cũng đều đã chậm rồi.
Trương Mục Chi nở nụ cười tươi rạng rỡ, chợt cảm thấy quyết định mời sư thúc rời núi ban đầu của hắn quá chính xác luôn!
Lúc này, bỗng có một người xuất hiện ở bên cạnh Trương Mục Chi, thấp giọng nói vài câu.
Ánh mắt hắn chợt đổi, lúc này trầm giọng nói:
“Đừng lo cho đại trận, vận chuyển toàn lực đi, lấy cả linh thạch cất trong kho ra luôn đi, chắc chắn phải bảo đảm Tô Trạch có thể thuận lợi đột phá!”
Người kia gật đầu đồng ý, sau khi nhìn thoáng qua dị tượng kinh khủng kia, xoay người biến mất không thấy tăm hơi.
Cùng lúc đó.
Trương Mục Chi xuất hiện ở trên vòm trời, thấp giọng nói với mọi người điều gì đó.
Các cường giả Nhân tộc hơi sững sờ, ngay sau đó thì đều vỗ ngực nói.
“Yên tâm, Tô Trạch không chỉ là thiên tài của Học viện Chân Long các ngươi, mà còn là thiên tài của Nhân tộc chúng ta nữa mà!”
“Cứ giao cho bọn ta!”
Ngay sau đó, mọi người thi nhau lấy máy liên lạc ra, truyền tin tức ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau.
Kinh đô khổng lồ đều sôi trào, nhưng chỉ cần là gia tộc thế lực có chút của cải thì đều sẽ thấy kích động.
Thiên kiêu Tô Trạch đột phá, đại trận Tụ Linh của Học viện Chân Long sắp tới cực hạn, cần linh thạch để duy trì!
Mặc kệ bọn họ ôm tâm tư gì trong lòng thì tất cả đều bắt đầu hành động.
Đây là một cơ hội rất tốt!
Trợ giúp Học viện Chân Long, chính là kết một phần thiện duyên với Tô Trạch, tóm lại là một chuyện tốt.
Chỉ cần là người bình thường thì đều biết, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì Tô Trạch chắc chắn sẽ là trụ cột lợi hại của Nhân tộc!
Có thể dính dáng được một tí với người như vậy, chỗ tốt kiếm được nhiều lắm luôn đấy!
Qua một lát sau.
Vô số linh thạch bị đưa đến Học viện Chân Long.
Mà lúc này.
Đại trận Tụ Linh được xây dựng với cả kiến trúc của Học viện Chân Long làm mắt trận bắt đầu vận chuyển hết tốc lực!
Ầm!
Chỉ một thoáng.
Vô số linh khí bị hút tới!
Một luồng xoáy linh khí vô cùng khổng lồ xuất hiện, tụ lại trong rừng trúc!
Tô Trạch ngồi xếp bằng ở nơi sâu trong rừng trúc.
Trong đan điền, đại dương mênh mông màu vàng vốn có đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thay vào đó là vô số tinh thể màu vàng trong suốt phát sáng!
Bọn nó bắt đầu ngưng tụ, dần dung hợp lại với nhau, từ từ biến thành hình dáng một quả cầu!
Bước mấu chốt nhất đã đến!
Ngưng tụ kim đan!
Trên bầu trời rừng trúc, cự tượng vẫn chưa biến mất.
Thân thể cao lớn đứng lặng im ở trong hư không, quan sát chúng sinh, giống như đang nhìn sinh mệnh cấp thấp vậy.
Vô số yêu thú bò rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Mà đúng lúc này.
Bỗng nhiên kim quang trong rừng trúc sáng chói hơn rất nhiều.
Mọi người vây xem đều có thể đoán ra được, đã tới thời điểm mấu chốt rồi.
Ngay tức khắc, vô số người nhìn về phía nơi sâu trong rừng trúc với vẻ mong đợi, muốn biết Tô Trạch có thể ngưng tụ ra kim đan cấp bậc gì.
Có khi nào sẽ lại là một người ngưng tụ ra kim đan chân chính không?
Bọn họ không dám khẳng định, chỉ có thể yên lặng đợi chờ.
Cùng lúc đó.
Nơi sâu trong rừng trúc.
Sắc mặt của Tuyết Lệ Hàn có hơi nghiêm túc.
Hắn ở gần Tô Trạch nhất nên đương nhiên biết nhiều một chút.
Tô Trạch chắc chắn là sẽ ngưng tụ ra kim đan chân chính, đợi lát nữa ắt sẽ có thiên kiếp giáng xuống, bản thân hắn phải chuẩn bị sẵn sàng, đợi lát nữa phải để tiểu tử này xem kỹ, kiếm đạo tông sư là thế nào!
Kim quang trên người Tô Trạch sáng chói, một làn sóng vô hình lấy hắn làm trung tâm bắt đầu dập dờn.
Tiếng tim đập trầm lắng vang vọng truyền tới.
Chỉ thấy.
Một luồng ánh sáng tím chiếu ra từ trán Tô Trạch, giao hòa hưởng ứng lẫn nhau với kim quang trong đan điền, cũng dần bắt đầu dung hợp lại với nhau.
Trong đan điền, số tinh thể trong suốt nhiều tới tính bằng đơn vị ngàn kia đều bị hòa tan hết, biến thành một đống chất lỏng màu vàng lớn.
Bọn chúng đang súc, muốn ngưng tụ ra hình thái cuối cùng.
Long Tượng Tu Thân quyết đang vận chuyển toàn lực, linh khí dồi dào cũng bị nó cắn nuốt sạch trơn.
May lúc này đại trận Tụ Linh của Học viện Chân Long đã vận chuyển với toàn bộ công suất.
Vô số linh khí đều bị gom tới chỗ này, cung cấp cho Tô Trạch đột phá!
Tô Trạch tập trung tinh thần cao độ, toàn tâm đắm chìm trong đó.
Khi đám chất lỏng màu vàng đó áp súc lại chỉ còn cỡ nắm tay.
Nhưng vào lúc này.
“Tu vi còn thừa -5000 năm!”