Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 197 - Chương 197: Thiên Kiếp Giáng Xuống! Tô Trạch Lên Ngược Dòng

Chương 197: Thiên kiếp giáng xuống! Tô Trạch lên ngược dòng Chương 197: Thiên kiếp giáng xuống! Tô Trạch lên ngược dòng

Tô Trạch ngây ngẩn cả người.

Đây là tình huống gì đây?

Sao lão Tuyết… Lại chạy rồi?

Đã nói thiên kiếp giáng xuống có thể diệt trong nháy mắt cơ mà?

Sao thiên kiếp giáng xuống, ngươi lại chạy rồi?

Rốt cuộc ngươi có ý gì đây?

Ầm ầm!

Nhưng vào lúc này, trong lôi vân truyền đến tiếng nổ vang, tia chớp to lúc ẩn lúc hiện, vẫn còn đang lặng lẽ ấp ủ.

Tô Trạch thấy ớn lạnh sống lưng, thời gian càng lâu, chứng tỏ thiên kiếp này càng đáng sợ, e là không đánh chết hắn thì nó không bỏ qua rồi.

Hắn có tạo nghiệt gì đâu chứ?

Nhưng hiện giờ nói gì cũng vô dụng thôi.

Hắn có thể cảm nhận được, thiên kiếp đã nhắm vào hắn rồi, hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.

Hơn nữa cho dù có chạy, thì chạy tới nơi nào được?

Hắn cúi đầu hỏi: “Sao bây giờ, thiên kiếp này hình như có hơi mãnh liệt.”

Trảm Tiên kiếm khẽ rung, giọng của kiếm linh truyền ra.

“Ta cũng không rõ lắm, theo lý thuyết thì coi như là kim đan hoàn mỹ, cũng sẽ không có thiên kiếp như vậy mới đúng, rốt cuộc ngươi đã ngưng tụ ra kim đan gì thế?”

“Ta biết thế éo nào được, cứ ngưng tụ ra theo những gì ghi lại trong công pháp thôi.”

Kiếm linh: “…”

Bỗng nhiên nàng không biết nói gì nữa luôn.

Nếu như là do bản thân công pháp của Tô Trạch thì hình như mọi thứ hiện giờ đều có thể giải thích.

“Cố sức ngăn cản đi, sau khi vượt qua thiên kiếp thì chỗ tốt ngươi vớt được sẽ rất lớn.”

Mặt Tô Trạch đen như đáy nồi, nhìn mây đen trên đỉnh đầu, bất đắc dĩ thở dài.

Hiện giờ nói gì cũng vô dụng, thôi độ thiên kiếp vẫn quan trọng hơn.

Hắn trở nên nghiêm túc, làm bản thân bình tĩnh lại, lẳng lặng đợi thiên kiếp giáng xuống.

Giờ này khắc này.

Ngoài rừng trúc.

Sắc mặt của Lữ Tranh Đạo chợt đổi, nhìn về phía hư không cách đó không xa.

Chỉ thấy, một bóng dáng màu xám tro chợt lóe, xé rách không gian, cất bước đi vào.

Ầm!

Ở khoảnh khắc trước khi cái khe khép lại, có một tiếng sấm râm ran truyền đến.

Dẫu sao thì Tuyết Lệ Hàn dính phải chút nhân quả, bị thiên kiếp theo dõi.

Nhưng may mà, hắn cố sức áp chế, vì vậy cũng không phải thiên kiếp độ kiếp chân chính.

Nếu không, hắn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không cũng là chuyện khó nói.

Khóe miệng Lữ Tranh Đạo nhếch lên nở nụ cười.

Hôm nay lão này cuối cùng cũng bị xui xẻo!

Nhưng nụ cười này chỉ thoáng hiện rồi biến mất.

Hắn quay đầu nhìn về phía nơi sâu trong rừng trúc, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tô Trạch, ngươi phải sống được đó!

Các giáo viên rống to vài tiếng.

Bọn họ đang kêu các sinh viên rút lui.

Kiến trúc của Học viện Chân Long đều có khắc trận văn Khi Thiên hết, nếu không phải người độ kiếp, lại không cố ý trêu chọc thì sẽ không bị thiên kiếp ảnh hưởng đến.

Các thiên kiêu ngẩng đầu nhìn kiếp vân kinh khủng kia, không biết nói gì cho phải.

Có người thở dài, cười chua chát.

“Vốn còn tưởng rằng đột phá sau khi Kim Đan thì sẽ có chiến lực đánh với hắn một trận cơ, nhưng xem ra bây giờ…”

Sắc mặt của hầu hết bọn họ đều có hơi ủ ê, rút theo mọi người vào trong tòa nhà dạy học ở gần nhất.

Bạch quang sáng lên, vô số trận văn hiện lên, bảo vệ mọi người đang ở bên trong.

Ở bên ngoài.

Hiển nhiên các cường giả Nhân tộc đều có thủ đoạn bảo vệ mình, sau khi lui ra chút khoảng cách thì lại tiếp tục chú ý tới biến hóa của thiên kiếp.

“Thiên kiếp này có hơi khác thường, sao lại có thiên kiếp mạnh mẽ như vậy chứ?”

“Rốt cuộc Tô Trạch đã ngưng tụ ra kim đan gì thế, mà lại uy thế lớn như vậy?”

“…”

Trong lòng các cường giả vừa thấy nghi ngờ vừa tò mò.

Ầm!

Đúng lúc lúc này.

Thiên kiếp chính thức bắt đầu!

Một tia chớp thô to giáng xuống từ trên trời, bổ về rừng trúc phía dưới!

Tiếng sấm rền vang vang dội phía chân trời.

Ánh điện quang kinh khủng bắn ra bốn phía, phá hủy rừng trúc chỉ trong nháy mắt trông cứ như lực lượng hủy diệt vậy, để lộ ra một bóng người ở vị trí trung tâm!

Cả người Tô Trạch có kim quang lượn lờ, quanh người đều có điện mang lóe lên, quần áo trên người có hơi rách nát.

Người hắn hơi lắc lư, từ từ thở ra một ngụm trọc khí.

Đôi mắt Tô Trạch lóe lên, nhìn chằm chằm vào kiếp vân trên đỉnh đầu, chăm chú vô cùng.

Trên đỉnh tòa nhà dạy học, vô số người đều đang nhìn chăm chú vào Tô Trạch.

Diệp Thanh rùng mình, sợ hãi than một tiếng.

“Trạch ca đúng là khỏe khoắn, ban nãy nếu tia chớp đó mà đánh lên người của ta, thì e là sẽ đánh ta trọng thương luôn!”

Các thiên kiêu khác ở một bên vẻ mặt phức tạp.

Nếu đổi thành bọn họ, thì có thể kháng được một tia sét này không?

E là cũng không hơn gì Diệp Thanh.

Thậm chí có khả năng tia sét thứ nhất vừa đánh xuống thì đã ngỏm củ tỏi luôn rồi!

Ầm ầm!

Ngay sau đó.

Vô số tia chớp đánh xuống như mưa, bổ xuống đầu Tô Trạch.

Cả người Tô Trạch đều chìm trong điện quang, hắn cảm thấy cả người đau nhức và tê dại.

Linh lực màu vàng trong cơ thể vận chuyển, đánh tan như tia chớp xâm nhập vào trong cơ thể kia.

Đồng thời, một loạt lớp kim quang tản ra, trợ giúp hắn ngăn cản công kích của điện quang.

Tô Trạch đang chuẩn bị thu kim đan về trong cơ thể, thì con ngươi chợt co lại.

Trong điện quang, kim đan lại đang hấp thụ sấm sét, trên nó đang dần hiện ra thêm một dấu ấn màu trắng bạc!

Hắn chợt thấy kinh ngạc tột độ, ngay sau đó vô số ý nghĩ đảo qua trong đầu hắn.

Cuối cùng, Tô Trạch trong mắt toát ra chút điên cuồng.

Hắn không để bị sét đánh trong thế bị động như vậy nữa, bay người lên không, bay thẳng vào trong kiếp vân ở trên đỉnh đầu!

“Hắn điên rồi à!??”

“Mẹ kiếp, người này định làm gì đây!”

“Quá lỗ mãng rồi! Sao lại làm như vậy chứ!”

Ngay tức khắc, một loạt tiếng kinh hô vang lên.

Ai cũng đều trợn tròn mắt, khiếp sợ tột độ, nhìn bóng dáng lên ngược dòng kia thì trong lòng thấy chấn động vô cùng, kinh hãi gần chết.

Ngón tay của Lữ Tranh Đạo run rẩy, sự lo lắng trong mắt hắn càng nhiều hơn.

Nhưng rất nhanh, hắn lại cố làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Mặc dù tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng hắn tin Tô Trạch không phải là kiểu kẻ điên không muốn sống.

Bên kia.

Bên trong biển điện.

Trước mắt Tô Trạch hiện ra một giao diện hệ thống, trong mắt mắt toát ra sự điên cuồng.

Ngay sau đó, tu vi còn thừa bắt đầu giảm bớt nhanh chóng!

Trong phút chốc số tu vi đã bị dùng lên tới chục ngàn năm!

Rắc rắc!

Tiếng vỡ nứt giòn tan vang lên.

Bình Luận (0)
Comment