Tô Trạch sờ vào lương tâm của mình nói, nhất định hắn là một người yêu thích hòa bình.
Nhưng có đôi lúc, đối phó với kẻ ác thì hẳn phải sử dụng thủ đoạn càng thêm ác độc hơn mới được.
Nếu như kế hoạch diệt trừ Tôn gia có thể bắt đầu trước khi đại hội Vạn tộc tiến hành, như vậy hắn chắc chắn có thể thu hoạch được một số lượng lớn tu vi!
Đến lúc đó để cho hai vị sư phụ núi dựa đưa mình đi theo rèn luyện một chuyến, há chẳng phải chỉ nằm mà đã kiếm được tu vi sao?
Tôn gia tích góp tài sản nhiều năm như vậy, tùy tiện lấy ra một chút thôi, dù gì cũng có thể làm cho mình tu luyện một mạch tới cực hạn Kim Đan cảnh chứ?
“Đáng tiếc mà, đáng tiếc, hình như gần đây Tôn gia đã điệu thấp hơn rất nhiều...”
Tô Trạch lắc đầu thầm than, không khỏi có hơi thất vọng.
“Ta cướp đi thần kiếm của các ngươi, phá hỏng kế hoạch của các ngươi, đánh đệ nhất thiên tài của các ngươi một trận tơi bời, không những thế còn đánh nổ thần niệm hóa thân của lão tổ nhà các ngươi, vậy mà các ngươi cũng có thể nhẫn nhịn được sao?”
“Dám đi lừa giết nhiều người thí luyện đến vậy, sao lại không dám tới ám sát ta chứ? Không phải có rất nhiều người đều biết hành tung của ta sao? Ta vẫn luôn đợi ở trong Học viện Chân Long gần như đều không đi ra ngoài!
Nếu như có mấy kẻ liều lĩnh lỗ mãng tìm đến thì tốt biết mấy, đến lúc đó ta nhất định sẽ cố gắng phối hợp, không cần dùng đến Bất Diệt Kim Thân, tranh thủ giảm lực phòng ngự xuống đến mức thấp nhất, cố gắng để cho các ngươi lưu lại một vết thương ở trên người ta...”
Ngay thời điểm Tô Trạch đang ảo tưởng.
Cùng lúc đó.
Trong tiểu thế giới của Tôn gia, nơi lão tổ Tôn gia ẩn cư.
“Vô liêm sỉ!”
Một tiếng rống giận vang vọng khắp toàn bộ tiểu thế giới, trong đó ẩn chứa lửa giận vô tận.
Rất nhiều người đang hái thuốc trong ruộng bị dọa sợ đồng loạt quỳ sụp xuống đất, run lẩy bẩy, không biết tại sao lão tổ lại nổi giận lớn như vậy.
Trong sân.
Gia chủ của Tôn gia là Tôn Hầu, cùng với mấy tên cường giả Hóa Thần cả người run rẩy, quỳ rạp dưới đất ngay cả cử động một cái cũng không dám.
Trước mặt của bọn họ, một người trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng trên mặt đầy vẻ giận dữ, ánh mắt âm trầm, giữa hai lông mày đều tràn ngập tức giận.
“Mười sáu cái tiểu thế giới! Toàn bộ đều bị người cướp sạch không còn một mống! Các ngươi làm ăn cái kiểu gì thế?”
Tiếng nói lạnh lẽo truyền vào trong tai đám người Tôn Hầu, làm cho cả người bọn họ đều run lên, nhưng vẫn không ai dám nói chuyện.
Sâu trong đáy mắt của lão tổ Tôn gia hiện lên một tia giận dữ, nhìn mấy người trước mặt càng thêm không vừa mắt.
Nếu không phải bọn họ đều là lực lượng trung kiên của Tôn gia, hắn thật sự muốn vung một cái tát đập chết hết mấy người này.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi việc đều không thuận lợi, phàm là làm cái gì đều thất bại cái đó.
Đầu tiên là mất đi thần kiếm, rồi đến mất đi chuông Lạc Hồn, sau đó là bây giờ, tiểu thế giới của gia tộc lại bị người ta cướp!
Mặc dù chỉ có mười mấy cái mà thôi, chẳng coi vào đâu so với hơn ngàn tiểu thế giới mà Tôn gia có.
Thế nhưng một chút này cũng tượng trưng cho mặt mũi của Tôn gia!
Ngang nhiên cướp sạch không còn một mống, còn xóa đi trí nhớ của tất cả mọi người, điều này chẳng khác gì đang đánh mặt Tôn gia cả!
Hắn coi trọng nhất chính là mặt mũi, lúc này tức giận cũng rất bình thường.
“Cút về điều tra! Tra xem là do ai làm!”
Lão tổ Tôn gia lạnh giọng cất tiếng.
Đám người Tôn Hầu vội vàng đáp ứng, ngay lập tức đứng dậy, cẩn thận lui về phía sau đi ra bên ngoài viện.
Chờ sau khi bọn họ đi ra ngoài.
“Đại ca, ngươi nói xem đây là do nhà nào làm?” Một tên Hóa Thần sắc mặt khó coi, lên tiếng hỏi Tôn Hầu.
Ánh mắt Tôn Hầu chợt lóe lên, lạnh lẽo đến cực điểm.
“Không cần biết là do ai làm ra, nếu đã dám làm chuyện này thì phải chịu đựng cái giá tương ứng, trở về lấy kính Tố Nguyên ra tìm căn nguyên, chúng ta cùng nhau phát động, ta cũng không tin không tìm được người sau lưng là ai!”
Mấy người thảo luận một phen, hóa thành từng luồng lưu quang bay về phía chân trời, nơi cửa ra của tiểu thế giới.
... ...
Kinh đô.
Trang viên Tôn gia.
Một vết nứt không gian im hơi lặng tiếng xuất hiện.
Tôn Hầu cùng với một đám Hóa Thần từ trong đó đi ra.
Bọn họ mới vừa trở lại đã ngựa không ngừng vó, vội vàng chạy về phía Tàng Bảo Khố.
Chỉ chốc lát sau.
Sáu gã Hóa Thần nối thành một hàng, dồn dập nhìn vào cái gương đồng xinh xắn trong tay Tôn Hầu.
Trong tay một tên Hóa Thần chợt lóe lên tia sáng, xuất hiện một khối khoáng thạch bị vỡ, đoạn để khoáng thạch xuống đất.
“Bắt đầu đi, giúp đỡ ta một chút, ta ngược lại phải nhìn thử xem, là kẻ nào lại dám làm ra chuyện như vậy!”
Tôn Hầu trầm giọng nói.
Các cường giả Hóa Thần đồng loạt gật đầu, trên người bọn họ đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, truyền vào trong cơ thể của Tôn Hầu.
Lúc này Tôn Hầu lại bắt đầu hành động, thúc giục linh lực trong cơ thể, hóa thành một cơn lũ linh lực tràn vào gương đồng trước mặt.
Chỉ trong nháy mắt, một cột sáng màu vàng nhạt sáng lên từ trên gương đồng, bao phủ lên khoáng thạch trên đất.
Nháy mắt kế tiếp.
Từng hình ảnh nối nhau xuất hiện.
Bắt đầu từ khi tên Hóa Thần của Tôn gia kia lấy ra, hình ảnh bắt đầu bị tua ngược lại, từng hình từng hình ảnh nhanh chóng lóe lên.
Rất nhanh, hình ảnh trở lại cảnh tượng người Tôn gia chạy tới tiểu thế giới.
Tôn Hầu khẽ quát một tiếng, thúc giục linh lực, gia tăng tốc độ hình ảnh lướt qua!
Không lâu sau.
Hình ảnh run rẩy kịch liệt, như thể xảy ra vụ nổ dữ dội vậy.
Một bóng người chợt lóe lên.
“Tìm được rồi!”
Các cường giả Hóa Thần của Tôn gia mừng rỡ không thôi.
Tôn Hầu lập tức cố định hình ảnh, để nó dừng lại vào lúc bóng người kia vừa mới xuất hiện.
Mấy người ở đây vội vã tập trung tinh thần nhìn lại, muốn biết đó là kẻ nào.
Vào giờ phút này.
Học viện Chân Long.
Tuyết Lệ Hàn cùng với Lữ Tranh Đạo bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía Tô Trạch.
Bọn họ đều có thể cảm nhận được một lực lượng thần bí xuất hiện, dường như mục tiêu chính là Tô Trạch, muốn theo dõi cái gì!