Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 304 - Chương 304: Tiểu Thanh Và Tiểu Hỏa Trở Về, Thuật Tinh Luyện Huyết Mạch.

Chương 304: Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa trở về, thuật tinh luyện huyết mạch. Chương 304: Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa trở về, thuật tinh luyện huyết mạch.

Một tia sáng màu vàng kim vọt ra từ cửa sổ ban công, hướng về phía trang viên phía bắc mà tới.

...

Một lát sau.

Quả nhiên lúc Tô Trạch đáp xuống bên trong trang viên thì đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Bấy giờ Lữ Tranh Đạo đã yên vị trên một khối đá xanh, trong tay nắm lấy nguyên liệu làm mồi, chăm chú vê lại.

Tuyết Lệ Hàn ngồi bên cạnh, lén lút đánh giá cách hắn dùng nguyên liệu, cuối cùng lộ ra nụ cười hơi khinh thường.

Nhìn thấy Tô Trạch đến, hai người quay đầu lại nhìn qua.

Đúng như dự đoán, thực lực của Tô Trạch đã tinh tiến lên không ít!

Nhưng hiển nhiên là hai người bọn họ đều lười hỏi thăm.

Sau đó Lữ Tranh Đạo ném ra một miếng ngọc phù, chậm rãi nói:

“Giữ cái này cho cẩn thận, có gì không hiểu thì có thể đến hỏi, ghi nhớ cho kỹ đồ ở bên trong, cái này coi như là đồ dưới đáy hòm của bọn ta rồi đấy!”

Lông mày của Tô Trạch nhíu lại, sau đó thu ngọc phù lại một cách cẩn thận, định để về rồi xem sau, bây giờ không phải thời điểm thích hợp.

Hai tiếng hoan hô truyền đến, cùng với đó là hai tia sáng một xanh một hồng lao đến, nhào vào trong ngực Tô Trạch.

Trên mặt Tô Trạch nổi lên ý cười, ánh mắt dịu dàng vuốt vuốt đầu của hai tên tiểu tử.

Mà đúng lúc đó một đống thông tin xuất hiện trước mắt làm Tô Trạch nhất thời cảm thấy sững sờ.

Thay đổi rồi.

Nồng độ huyết mạch của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa thay đổi rồi!

Ban đầu vốn không cao lắm, chỉ dưới năm phần trăm thôi nhưng giờ lại thay đổi thành mười lăm phần trăm!

Nồng độ huyết mạch trực tiếp tăng thêm hơn mười phần trăm!

Đáy mắt Tô Trạch ánh lên vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lữ Tranh Đạo.

“Phát hiện ra rồi à?”

Lữ Tranh Đạo cười nói:”Đây chính là bản lĩnh quan trọng nhất của bọn ta, tinh luyện huyết mạch!”

Vẻ mặt hắn trịnh trọng hẳn, trầm giọng nói:

“Thật ra thì trong cơ thể của đa số các yêu thú đều có thể sẽ có huyết mạch của những linh thú vô cùng mạnh mẽ, chẳng qua thứ huyết mạch đó quá yếu ớt mỏng manh! Đến mức gần như không có!

Nhưng chúng ta là ngự thú sư, có thể trợ giúp yêu thú tinh luyện huyết mạch trong cơ thể, từng bước một thực hiện bước tiến hóa của sinh mạng, cho đến cuối cùng trở về dáng vẻ ban đầu thì sẽ trở thành loại thần thú mới!

Nghe rất mạnh đúng không?

Cũng nghịch thiên lắm đúng không?”

Tô Trạch gật đầu, loại năng lực này quả thật là kinh khủng, nếu như nắm chắc thì chẳng phải cứ tùy tiện tìm một con linh thú đến đều có thể bồi dưỡng thành một con thần thú rồi ư?

Không nói đến Tiểu Hỏa, ban đầu huyết mạch Thanh Long trong cơ thể Tiểu Thanh cũng cực kỳ ít ỏi.

Ít đến mức hệ thống cũng không hiển thị ra, chỉ nói là một chút xíu huyết mạch Thanh Long mà thôi.

Nàng có thể từ từ tăng nồng độ huyết mạch, Tô Trạch nghi ngờ rằng thứ nhất có thể là do thực lực tăng lên, thứ hai có thể là do tác dụng phụ của việc truyền tu vi.

Hoặc cũng có thể là do khả năng của phần linh lực màu vàng kim.

Nguyên nhân cụ thể thì Tô Trạch không rõ lắm, dù sao mỗi ngày truyền tu vi xong là xong việc rồi.

Lữ Tranh Đạo chỉ vào Tiểu Thanh, nói một cách từ tốn:

“Nghịch thiên thì nghịch thiên thôi, nhưng cái này không phải là ngự thú sư nào cũng có thể tu luyện được, yêu cầu rất hà khắc.

Ban đầu là vì ta phát hiện ngươi có năng lực tương tự như thế, thế mà có thể tinh luyện được huyết mạch của Thanh Giao Xà, mới từ ngàn dặm xa xôi đi nhận ngươi làm đồ đệ.

Thiên phú như thế thế gian hiếm có, cũng chính là nhân tố mấu chốt trong bí pháp tu hành của chúng ta, nếu như không có thiên phú ở mặt này, thì không thể tu luyện được!

Nhưng do tên tiểu tử nhà ngươi mất nết quá, khế ước với ba linh thú liên tiếp! Ngươi không thể đem hết tinh lực lên một trong số bọn chúng, nếu không thì nồng độ huyết mạch của chúng nó đã sớm tăng lên rất nhiều rồi, nào còn cần ta ra tay làm gì nữa!”

Nói một lúc thì Lữ Tranh Đạo lại bắt đầu phê bình Tô Trạch.

Tô Trạch tức mà không nói được gì, cũng không thể nói năng lực của mình là do hệ thống cho được mà?

Chỉ có thể bất chấp mà nghe mắng.

Sau một lúc lâu thì Lữ Tranh Đạo cũng chuyển chủ đề.

“Nồng độ huyết mạch của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa cũng đã tăng lên đến mức độ vừa phải rồi, Hắc Ma cũng truyền thụ bí pháp của Long tộc cho Tiểu Thanh rồi, sau này nó chỉ cần tu luyện từng bước là được.

Còn Tiểu Hỏa thì truyền thừa Chu Tước của ta cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể dạy một phần, phần còn lại thì ngươi tự nghĩ cách đi.

Còn Hắc Đản... thì cứ tùy nó đi, ta cũng không biết nó là chủng tộc gì nữa.

Dù sao chỉ cần bồi dưỡng Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa thật tốt thôi thì sau này tiểu tử ngươi vượt qua ta cũng là chuyện dễ hiểu.

Còn nữa, cái này ngươi nhớ kỹ cho ta!”

Lữ Tranh Đạo nhấn mạnh thêm, Tô Trạch cũng vội gật đầu lắng nghe, sợ bỏ qua cái gì quan trọng.

“Tiểu tử ngươi... bây giờ đang có ba khế ước kinh thú rồi!

Thế mà ngươi vẫn chưa nhận ra vấn đề của mình à?

Ngươi nhìn xem, có ngự thú sư nào có thể khế ước đồng thời nhiều linh thú thế không?

Không nói đến Hắc Đản, chỉ tính thiên phú của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa hiện nay thôi đã rất cao rồi, lại kết hợp với bí pháp của chúng ta, đã đủ để các nàng tu luyện đến Hợp Đạo, thậm chí là có thể là cảnh giới cao hơn nữa!

Tiểu tử ngươi nên biết đủ đi!

Sau này tốt nhất là ngươi đừng có khế ước linh thú mới nữa!”

Tô Trạch bị mắng cho to đầu, có chút không hiểu nổi là thế nào, sao tự dưng sư phụ lại nói đến cái này rồi?

Tuyết Lệ Hàn ở bên cạnh nhìn Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa một chút, còn có Trảm Tiên kiếm ở bên hông hắn, khóe môi hơi cong lên.

Tiểu tử này... So với mình năm đó còn quá đáng hơn!

Tuyết Lệ Hàn vốn định lên tiếng văn lại Lữ Tranh Đạo mấy câu, nhưng mà nghĩ đến cái này thì ngưng lại ngay, híp mắt cười nhìn Tô Trạch cũng không hó hé gì.

Tô Trạch không nhịn được phản bác lại một câu: “Ta cũng đâu có nói là sẽ tiếp tục khế ước linh thú nữa đâu…”

“Hành động của ngươi nói rằng ngươi nhất định sẽ khế ước nhiều linh thú hơn nữa!” Lữ Tranh Đạo nói một cách bình thản, không để cho Tô Trạch giải thích.

Tô Trạch thấy ngượng nên bèn ngậm miệng lại, cảm thấy dẫu sao hôm nay mình vẫn có chút vô tội đấy chứ.

Bình Luận (0)
Comment