Giây phút tiếp theo.
Ầm!
Tiếng nổ vang vọng, ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên.
...
Tô Trạch hoàn thành việc kích hoạt hạt giống rất nhanh.
Năm hạt giống Long Tượng, bốn vạn tu vi, hôm nay còn dư lại một trăm năm mươi mốt vạn tu vi.
Sau khi Tô Trạch chào Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo thì đưa đám Tiểu Thanh về nhà.
Vừa mới về đến nhà, Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa vút đến bên cạnh Tô Trạch, vẻ mặt tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
“Đến đây nào.” Tô Trạch cười nói, đặt ngón tay lên trán của các nàng.
Số may phết, một cái hoàn lại ba mươi lần, một cái hoàn lại sau mươi lần!
Thoắt cái đã mang được bốn mươi lăm nghìn tu vi cho Tô Trạch.
“Số tu vi còn thừa: một trăm năm mươi lăm phẩy năm vạn!”
Cùng lúc đó, Trảm Tiên kiếm khẽ rung lên, ánh sáng màu đỏ máu chợt lóe, kiếm linh đã xuất hiện trong phòng khách.
“Chị kiếm linh!”
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa vui vẻ gọi, thân thiết nhào đến cọ cọ vào tay kiếm linh.
Trong phòng khách lúc đó tràn ngập tiếng cười lanh lảnh, giòn tan của các nàng.
Tô Trạch nở nụ cười, tâm trạng cực kỳ tốt, cảm thấy cuối cùng cũng dễ chịu rồi, sau đó quay người về phòng mình.
Thằng nhóc Diệp Thanh không biết bao giờ mới về cũng vội vã không chờ nổi muốn nhìn xem thực lực bây giờ của Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa!
Hắn thầm nghĩ trong lòng xem liệu có cần gửi tin thúc dục chút không?
Cùng lúc đó.
Vạn dặm bên ngoài.
Diệp Thanh đang cùng một người chiến đấu thì chợt hắt hơi một cái, người khựng lại, bị đối phương nắm được sơ hở, suýt nữa thì bị đối phương chém cho một đao thành hai khúc.
“Có người muốn hại ta!”
Ánh mắt Diệp Thanh sắc bén, thân hình lóe lên tránh được một đao, miệng lẩm bẩm nói.
Ngoài mấy trăm nghìn dặm phía tây Liên minh Nhân tộc.
Thủ đô tộc Huyết Thần.
Giữa một tòa cung điện rộng lớn đỏ như náu.
Nóc cung điện cao tới vài trăm mét, từng pho tượng cao lớn đứng sừng sững, có nam có nữ, mỗi pho tượng đều sinh động như thật, thậm chí còn có từng luồng năng lượng tinh thần phát ra từ trong đó.
Giờ phút này, trên bàn tròn giữa đại điện có mười mấy người trẻ tuổi đang ngồi xung quanh.
Thực lực của bọn họ đều trong Kim Đan cảnh, khí tức mạnh mẽ, hầu hết đều là gương mặt mà Nhân tộc quen thuộc.
Đúng là đám người Anisha, Daniel đang hơi rũ đầu yên lặng ngồi trên ghế dựa, dáng vẻ như một đứa bé ngoan ngoãn.
Những thiên kiêu tộc Huyết Thần khác đều tỏ ra kính sợ, mà trong sự kính sợ ấy lại mang theo một tia cuồng nhiệt.
Ánh mắt của bọn họ đều hướng về phía người đàn ông ngồi ở ghế đầu.
Anthony thả tình báo trong tay xuống rồi thản nhiên nói: “Chính ngự thú sư này đã đánh bại các ngươi à?”
Daniel tức giận, sự kiêu ngạo khó thuần ban đầu hoàn toàn biến mất, hắn thấp giọng nói: “Tên kia… Có ba con linh thú khế ước Kim Đan cảnh! Quả thật là bật hack!”
Anisha gật đầu nói: “Lúc ấy, hai người Loew bọn họ suy đoán thân phận thực sự của Tô Trạch là người tu luyện kiếm đạo, ba con linh thú lúc đó là dùng thuật khế ước tạm thời trói buộc. Nhưng sau đó chúng ta nhận được bản tình báo kỹ càng tỉ mỉ nhất, hình như hắn đúng là một… Ngự thú sư có trình độ kiếm đạo cao siêu!”
Loew và Hicks cũng ở đây, sau khi nghe vậy sôi nổi cúi đầu, trong mắt tràn đầy không cam lòng.
Vẻ mặt của những thiên kiêu khác đều tương tự đáng sợ, khuôn mặt tràn đầy xấu hổ.
Lúc ấy bọn họ cùng nhau xông lên vậy mà cũng không thể đánh bại Tô Trạch, thật sự quá mất mặt!
Chẳng qua sự uể oải trong lòng bọn họ nhanh chóng biến mất và nhìn về phía Anthony.
Lúc ấy Tô Trạch có thể thắng, điều quan trọng nhất chính là hắn nắm giữ đạo tắc không gian!
Một khi khống chế đạo tắc, vậy thì sự chênh lệch về thực lực sẽ bị kéo ra rất nhiều!
Nhưng bây giờ, Anthony, thiên kiêu dùng sức chiến đấu mạnh mẽ đánh bại mọi người cũng đã nắm giữ đạo tắc!
Hơn nữa còn là đạo tắc thời gian, pháp tắc cao hơn đạo tắc không gian của Tô Trạch!
Đây là một loại năng lực vô cùng khủng bố, nếu chiến đấu với Tô Trạch thì rất có thể chiếm lợi thế!
Anthony trông rất là anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc với hốc mắt sâu, mũi cao thẳng và đôi mắt đỏ như máu mang theo một vẻ đẹp quỷ dị.
Ánh mắt hắn lập lòe, cuối cùng khóe môi cong lên lộ ra một nụ cười và thờ ơ nói: “Đạo tắc không gian và đạo tắc thời gian va chạm, đúng là làm người ta mong chờ.”
Anisha hơi lo lắng: “Hình như năng lực đạo tắc mà hắn năm giữ là Thuấn Di, vẫn vô cùng phiền phức.”
Có người lập tức tán đồng: “Đúng vậy, thực lực của Tô Trạch rất mạnh, điểm này ta không có cách nào phủ nhận. Dù ngươi có thể đánh bại hắn nhưng cuộc chiến sau đó vẫn rất bất lợi, nếu tiêu hao quá lớn hoặc bị thương thì khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới thành tích của tộc ta!”
“Vì giúp chúng ta chữa thương mà hội trưởng lão đã trả một cái giá lớn, ngay cả huyết trì thủy tổ cũng lấy ra cho chúng ta dùng. Cơ hội sử dụng huyết trì… Vốn là của đại nhân Monroe! Mất đi cơ hội sử dụng huyết trì thủy tổ lần này, thời gian đại nhân Monroe đột phá tới Hóa Thần ít nhất sẽ kéo dài hơn mười năm!”
Anisha trầm giọng nói.
Mọi người nghe vậy, nét hổ thẹn trên khuôn mặt càng thêm dày đặc.
Anthony là đệ tử quan môn của cường giả lánh đời, tuy lúc trước không tiếp xúc với người ngoài nhưng không đại biểu tư tưởng của hắn hủ bại ngoan cố.
Mà ngược lại, hắn cực kỳ thông minh và hiểu được biến báo, thậm chí còn có hơi khôn khéo.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiếc thật, tất cả vẫn phải đặt tộc ta ở vị trí thứ nhất, hy vọng sau này có cơ hội có thể giao lưu với Tô Trạch, chính danh cho tộc Huyết Thần ta! đại hội Vạn tộc lần này không giống với những lần trước, chia làm thi dự tuyển và trận chung kết, thi dự tuyển tất nhiên không phải lôi đài luận võ một với một mà là hình thức giống như cạnh tranh sinh tồn! Đến lúc đó sẽ có rất nhiều chủng tộc trong khu vực của chúng ta tham gia…”
Daniel khẽ nhướng mày và lộ ra một nụ cười âm hiểm: “Ý ngươi là… Liên hợp với những chủng tộc khác để loại Tô Trạch đầu tiên!?”
Anthony hơi mỉm cười rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Thứ mà hắn dựa vào cũng chỉ là đạo tắc không gian và linh bảo kia mà thôi, tất nhiên chúng ta có thể tìm ra thứ khắc chế hai năng lực này! Ví dụ như bộ bộ tộc Địa Tinh, bọn họ chính là vũ khí có thể quấy nhiễu… Không có trường kiếm linh bảo bổ trợ, lại kéo ba con linh thú của hắn thì lúc ấy hắn cũng chỉ là một kẻ yếu đuối có thể Thuấn Di mà thôi! Kiếm sĩ không có trường kiếm còn không phải mặc người xâu xé!?”