Uỳnh!
Kèm theo tiếng nổ vang rền cuối cùng tiêu tán trong hư không, ánh vàng chậm rãi biến mất không thấy đâu nữa, tất cả đều bình thường trở lại.
Tô Trạch vận chuyển Long Tượng Tu Thân quyết, làm quen sức mạnh mới tăng thêm.
Số lượng hạt giống Long Tượng đã được kích hoạt đạt đến ba trăm hai mươi ba hạt, tương đương với lực của ba trăm hai mươi ba con Long Tượng!
Tu vi còn thừa là hai triệu tám trăm mười nghìn năm, còn có thể dùng một khoảng thời gian nữa.
Nhiệm vụ mỗi ngày tu luyện mười phút đã hoàn thành, Tô Trạch cảm thấy hơi nhàn rỗi, thế là tò mò đi đến bên hồ xem hai ông lão câu cá.
Chờ cả buổi, Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo vẫn ung dung thoải mái, trái lại là Tô Trạch, cảm thấy buồn chán đến sợ, vội vàng lên tiếng chào hỏi, xoay người rời đi.
“Nhóc con này không có chút kiên nhẫn gì.” Tuyết Lệ Hàn liếc nhìn bóng lưng Tô Trạch.
Lữ Tranh Đạo hiếm khi nói chuyện: “Nhóc con đó thì hiểu cái rắm gì, đừng lên tiếng, dọa cá của ta chạy mất, ta không để yên cho ngươi!”
…
Tô Trạch vừa ra khỏi trang viên đã lập tức hóa thành một vệt sáng vàng phóng lên tận trời, định bụng trở về tiếp tục nâng cao trình độ khống chế đạo tắc của mình.
Đạo tắc không gian đạt đến 10%, Tô Trạch đoán chừng chắc hẳn những thiên kiêu ngoại tộc kia đang ở trình độ này.
Quan trọng bây giờ chính là đạo tắc hệ Lôi.
Công kích của thứ này vô cùng mạnh mẽ, nếu như có thể xuất hiện năng lực mới gì, chắc hẳn cũng là năng lực liên quan đến thủ đoạn công kích.
Nắm giữ hai loại đạo tắc, đây là ưu thế của Tô Trạch, tất nhiên phải nâng cao nó.
Duy nhất khiến cho người ta buồn phiền chính là vì vậy mà tu vi không đủ dùng cho lắm!
Tô Trạch thở dài, đối với chuyện này cũng không còn cách nào.
Tu vi bây giờ đúng là kiếm càng nhiều, tiêu càng nhiều!
Thu hoạch rất nhanh, tiêu hao lại càng nhanh!
Nếu như không có gì bất ngờ, tình hình sau này cũng tương tự.
Tô Trạch lắc đầu, không nghĩ những chuyện này nữa, tăng nhanh tốc độ về nhà.
Nhưng vào lúc này.
Tiếng nói của Trương Mục Chi truyền vào trong tai Tô Trạch.
“Đến văn phòng của ta.”
Bóng hình Tô Trạch lập tức dừng ở giữa không trung, không nhịn được hỏi: “Sao vậy Viện trưởng? Xảy ra chuyện gì?”
Tiếng nói của Trương Mục Chi truyền thẳng vào trong tai hắn: “Bớt nói nhảm! Mau đến đây!”
Tô Trạch trợn trắng mắt, quay đầu không ngừng ngóng nhìn Học viện Chân Long.
“Làm gì chứ? Sớm không ngắm phong cảnh, bây giờ lại ngắm phong cảnh?”
“Cũng không phải là ngắm phong cảnh…”
Tô Trạch im lặng một lát rồi hỏi: “Văn phòng Viện trưởng ở đâu?”
Trương Mục Chi im lặng.
Nhưng cũng không thể trách Tô Trạch.
Từ khi hắn vừa đến Học viện Chân Long, chủ yếu đi theo hai người Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo tu hành.
Về phần lớp học của Học viện Chân Long?
Đó là thứ gì?
Đến bây giờ ngay cả bạn học mà Tô Trạch cũng không quen biết một ai, càng không cần phải nói đến những giáo viên dạy học.
Tất nhiên không biết văn phòng Viện trưởng của Trương Mục Chi ở đâu.
“Mau đến đi.”
Tiếng nói của Trương Mục Chi truyền đến, đồng thời trên không trung của một công trình kiến trúc ở rất xa lóe lên vệt sáng đỏ nhàn nhạt.
Tô Trạch ồ một tiếng, nhanh chóng đuổi đến vị trí vệt sáng đỏ.
Một lát sau.
“Viện trưởng, chuyện gì vậy?”
Tô Trạch đẩy cửa tiến vào văn phòng, lại phát hiện không chỉ có một mình Trương Mục Chi ở đây.
Trên ghế sofa bên cạnh còn có bảy người đang ngồi!
Có nam có nữ, đa phần đều là người lớn tuổi, chỉ có hai người nhìn trẻ một chút, nhưng cũng tầm trung niên.
Điểm giống nhau duy nhất của bọn họ chính là khí tức thu lại, có loại cảm giác không thể xác định.
Cường giả Hóa Thần.
Hơn nữa là nhân vật lợi hại bên trong Hóa Thần!
Tô Trạch sững sờ, không rõ là tình huống gì.
Chẳng nhẽ là lãnh đạo khác trong trường học?
Nhìn thấy Tô Trạch xuất hiện, Trương Mục Chi cũng không có phản ứng gì, trái lại là bảy Hóa Thần, trông vẻ hơi kích động, trên mặt nở nụ cười hiền hòa, thi nhau tiến lên chào hỏi.
“Ôi chao, nghe danh đã lâu, cuối cùng bây giờ bọn ta cũng gặp được đệ nhất thiên kiêu rồi!”
“Không tệ không tệ, quả nhiên là người trẻ tuổi! Thực lực thiên phú đều là cao cấp nhất, không hổ là thiên kiêu Nhân tộc ta!”
“Tô Trạch không nhận ra ta rồi sao? Lúc trước khi ngươi chiến đấu với người của tộc Huyết Thần, hai chúng ta còn nhìn nhau đấy!”
“…”
Các cường giả Hóa Thần đặc biệt nhiệt tình, Tô Trạch cũng hơi choáng váng.
Hắn nhìn vị Hóa Thần tự xưng là nhìn nhau với mình, trong đầu ngẫm nghĩ lại, cuối cùng nhớ ra một chút.
“Ngươi là tiền bối của Đồng gia?”
Tô Trạch nghi ngờ hỏi.
“Ôi! Ta đã nói là hai người bọn ta nhìn nhau rồi mà, các ngươi còn không tin!”
Hóa Thần Đồng gia có thân hình mập mạp kia quay ra nói với sáu người khác.
“Đổng mập mạp, ngươi bớt dùng chiêu này đi!”
“Đúng đấy, nào có ai lôi kéo làm quen như ngươi!”
Hóa Thần ở bên cạnh thi nhau kháng nghị.
Tô Trạch bị bảy Hóa Thần vây quanh, thao thao bất tuyệt nói không ngừng nghỉ, lại vẫn luôn không thấy bọn họ dừng lại, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Trương Mục Chi.
Trương Mục Chi chỉ cười không nói, giống như cố ý nhìn dáng vẻ xã giao chật vật của Tô Trạch.
Ánh mắt Tô Trạch hơi đổi, khẩu hình miệng thay đổi, lặng lẽ nói ra một câu.
“Coi chừng ta tố cáo với lão Tuyết, để hắn chỉnh ngươi!”
Sắc mặt Trương Mục Chi thay đổi, khóe miệng co quắp.
Dựa theo mức độ cưng chiều của sư thúc đối với Tô Trạch, thật sự có thể đi chỉnh mình!
Thôi được rồi, trò cười cũng xem rồi, tạm thời nhịn đã!
“Các vị, lời khách sáo sau này hãy nói, nói chuyện chính trước đi!”
Trên mặt Trương Mục Chi lộ ra tươi cười, thản nhiên nói.
Lúc này mấy người vây quay Tô Trạch mới tâm không cam tình không nguyện trở lại vị trí của mình, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Tô Trạch.
“Tô Trạch, lần này đại diện của bát… thất đại gia tộc đến học viện, chính là nói chuyện tài trợ với ngươi.” Trương Mục Chi thản nhiên nói.
“Tài trợ?”
Tô Trạch nghe vậy, lông mày cau lại, hỏi: “Tài trợ cái gì?”
Hóa Thần Đồng gia có thân hình mập mạp cười nói: “Chính là đại hội Vạn tộc, bọn ta đều biết thể lệ thi đấu của đại hội Vạn tộc lần này không giống lúc trước. Thi dự tuyển không phải chiến đấu trên lôi đài, mà là chiến đấu theo hình thức tự do bên trong một khu vực. Bởi vậy, nó mang lại thử thách rất cao cho căn cơ của tuyển thủ, tăng khả năng thao tác!”