Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 333 - Chương 333: Thế Giới Với Đại Đạo Vỡ Nát

Chương 333: Thế giới với đại đạo vỡ nát Chương 333: Thế giới với đại đạo vỡ nát

Tô Trạch và các nhóm thiên kiêu khác đương nhiên không biết những chuyện này.

Lúc này, đám người đã có mặt trong một phòng họp rất lớn.

Trừ Diệp Thanh ra thì mười một thiên kiêu đều có mặt đông đủ!

Ngoài những người này thì còn có các tuyển thủ dự thi.

Trong đó có rất nhiều người Tô Trạch quen, ví dụ như nhóm Đỉnh Đồng Lan, họ đều được xem như thiên tài hiếm có.

Thực lực của ho mạnh yếu có đủ, có người còn ở Trúc Cơ cảnh đỉnh phong, có người đã đột phá đến Kim Đan sơ kỳ.

Số lượng rất nhiều, khoảng mấy trăm người nhưng những người có thể đến phòng họp được coi là cường giả trong số đó.

Nhưng ngay cả khi trong lòng họ biết rõ điều đó. Thì suy cho cùng, đại hội Vạn tộc là đấu trường của những thiên kiêu, bọn họ chỉ là những tia sáng nhỏ thôi, chỉ mong đạt được một ít thứ tốt ở vòng loại.

Ít nhất cũng có cái để đời, thấy được cường giả của những tộc khác, không đến nổi cả đời chỉ nằm ở một góc, cái gì cũng không biết.

Tô Trạch và nhóm Đỉnh Đồng Lan gật đầu chào nhau một cái rồi cùng nhìn vào thông tin đặt trước mặt.

Nơi tổ chức vòng loại đại hội Vạn tộc: Thế giới Đạo Diễn!

Chế độ thi đấu của đại hội Vạn tộc lần này đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước.

Số người dự thi nhiều hơn, thế nên cuộc thi phân ra làm ba bao gồm vòng dự tuyển, đấu bán kết và trận chiến chung kết cuối cùng.

Hình thức chiến đấu một chọi một trên lôi đài đã biến mất, thay vào đó là một loại tranh tài có tính chất như thi đấu vòng loại!

Mà địa điểm tổ chức vòng dự tuyển được quyết định ở trong một tiểu thế giới.

Mặc dù gọi là tiểu thế giới nhưng diện tích của nó rất lớn, bao la bát ngát có thể sánh ngang với lãnh địa của một chủng tộc lớn!

Thậm chí gọi nó là một đại thế giới vẫn được!

Thứ gì cần có thì trong đó đều có, nào là yêu thú, chủng tộc có trí khôn, nào là bảo vật, khoáng mạch vân vân…

Nó gần như đầy đủ giống hệt một thế giới bình thường!

Nhưng chỉ có một thứ khiến thế giới Đạo Diễn không được gọi là một thế giới đầy đủ!

Đó là pháp tắc đại đạo!

Thế giới Đạo Diễn không có sự tồn tại hoàn chỉnh của đại đạo!

Có cường giả từng tiến vào thế giới Đạo Diễn thăm dò thì phát hiện đạo tắc trong đó đã bị phá vỡ tan tành, trôi nổi giữa trời đất, tồn tại trong vạn vật ở thế giới ấy, nhưng trước sau vẫn chưa từng xuất hiện đại đạo hoàn chỉnh!

Không ai biết thế giới Đạo Diễn đã xảy ra chuyện gì, đến mức đại đạo của thế giới cũng vỡ nát.

Mà những mảnh vỡ đạo tắc ấy lại có mặt trong vạn vật ở thế giới Đạo Diễn.

Những mảnh vỡ đạo tắc gần như thực chất hóa, hiển nhiên đã nuôi dưỡng ra không ít thứ tốt trong thế giới Đạo Diễn!

Chỗ nào cũng có mảnh vỡ đạo tắc làm cho sinh linh trong đó trở nên cực kỳ mạnh mẽ!

Nhưng việc này cũng có hạn chế!

Như việc sau khi người tu luyện đạt đến một cấp độ khá cao, trọng điểm tu luyện sẽ tập trung trên phương diện đạo tắc!

Hợp Đạo, nguyên do gọi là Hợp Đạo là vì thân hợp với đạo, đạo hợp với thân, thân thể trở thành thể chịu tải của đạo tắc, bản thân chính là đạo!

Đây chính là nguyên nhân làm cho cường giả Hợp Đạo hùng mạnh đến vậy, và cũng là nguyên nhân khiến số lượng cường giả Hợp Đạo rất ít ỏi!

Mà đạo tắc ở thế giới Đạo Diễn không hoàn chỉnh, sao người tu luyện có thể hợp đạo với thân được chứ?

Bản thân thế giới chưa hoàn thiện đại đạo khiến việc ngộ đạo cực kỳ khó khăn, đừng nói chi đến việc trở thành Hợp Đạo!

Không chỉ thế, ngay cả cường giả Hóa Thần cũng rất rất khó ra đời ở trong thế giới Đạo Diễn!

Theo lẽ thường, cường giả Nguyên Anh cảnh là tồn tại đứng đầu ở đây.

Tuy trong thế giới Đạo Diễn vẫn có thể có Hóa Thần, nhưng thực lực của những người đó đều sẽ thiếu sót.

Còn về Hợp Đạo, chắc chắn không thể tồn tại.

Địa điểm tổ chức vòng dự tuyển của đại hội Vạn tộc được quyết định ở một nơi kỳ quái thế đấy!

Ánh mắt Tô Trạch dán chặt trên đạo tắc, hắn lại nhớ đến những thiên kiêu khống chế đạo tắc mà bản thân đã nghe nói trước đó, trong lòng lập tức âm thầm suy đoán một ít!

Vào lúc này.

Trương Mục Chi cất tiếng: “Được rồi, mọi người im lặng, bây giờ không phải là thời điểm để thảo luận!”

Hắn vừa dứt lời, mọi người rối rít yên lặng, ánh mắt đều tập trung vào Trương Mục Chi và đợi hắn nói tiếp.

“Mọi người đều là thiên tài đến từ khắp nơi, ta chỉ nói đơn giản thôi.”

Trương Mục Chi ho nhẹ một tiếng, thoáng nhìn mọi người có mặt, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng rồi nói tiếp:

“Năm ngày sau, đại hội Vạn tộc sẽ chính thức bắt đầu, ba ngày nữa chúng ta lên đường. Trong ba ngày này, mọi người xử lý chút việc, thông báo một tiếng với người thân và bạn bè của mình.”

Tô Trạch nghe thế thì lập tức nhướng mày, hắn nghe ra điều gì đó bất thường trong câu nói ấy.

Có cảm giác như kêu người ta bàn giao hậu sự…

Đúng như dự đoán, câu nói kế tiếp của Trương Mục Chi đã chứng thực suy đoán của Tô Trạch.

“Đại hội Vạn tộc lần này không giống trong quá khứ… sẽ có người mất mạng, hơn nữa có thể mất mạng rất nhiều người!”

Trương Mục Chi trầm giọng thông báo, thản nhiên nhìn mọi người ở đây.

Soạt!

Phòng họp bùng nổ ngay lập tức!

Sẽ có người chết!

Câu nói đó có nghĩa rằng tỉ lệ tử vong sẽ rất cao!

Nhất thời, một số người đã tái mặt, hiển nhiên có hơi sợ hãi.

Thế nhưng nhiều người nhanh chóng bình thường trở lại.

Vẻ mặt của đám người Tô Trạch trước sau vẫn không thay đổi, họ đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với chuyến đi này!

Cả đám Diệp Thanh cũng hiểu rõ, cường giả đều từ đấu tranh mà ra!

Không phải bế quan tu luyện nhiều năm thì có thể trở thành cường giả gì đó!

Cường giả chân chính đều trưởng thành từ trong từng trận chiến!

Chỉ có thế mới trưởng thành thật nhanh, tiến bộ thật nhanh, sẽ không để bản thân chênh lệch quá nhiều với những người khác.

Trương Mục Chi yên lặng nhìn mọi người, đợi một lát mới nói tiếp: “Bây giờ nếu có ai muốn rút lui thì vẫn còn cơ hội, hãy lập tức rời khỏi nơi này!

Một khi chúng ta xuất phát thì sẽ không còn đường lui!

Khi đó, các ngươi sẽ đại diện cho Nhân tộc chúng ta chứ không phải bản thân các ngươi nữa!

Rút lui chẳng khác gì trốn tránh, sẽ là kẻ phản bội Nhân tộc ta, chắc chắn sẽ bị giết!”

Giọng điệu của Trương Mục Chi bình thản, nhưng lại có sát khí lành lạnh tràn ra.

Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người, thấy từng khuôn mặt hơi tái nhợt kia, Trương Mục Chi thầm vui vẻ.

Nên hù dọa bọn họ một tí, tránh đến lúc đó lại khiến Nhân tộc mất mặt!

Nhưng rất nhanh, khí tức của hắn hơi ngừng lại, ánh mắt khóa chặt trên người Tô Trạch.

Hắn thấy một thứ màu xanh đang vui sướng quấn trên cổ tay Tô Trạch, nó đang không ngừng xoay quanh ngón tay của hắn!

Tên nhóc thối tha này!

Ông đây đang nghiêm túc răn dạy mọi người, ngươi lại ở đó trêu chọc con rắn của ngươi?

Trương Mục Chi lạnh lùng hừ một tiếng, hết cách với Tô Trạch.

Bình Luận (0)
Comment