Độ khó của việc thăng cấp gấp cả ngàn lần lúc trước, không thể hoàn thành trong một quãng thời gian ngắn được.
Vậy nên hắn mới chú ý đến căn nguyên của đạo.
Căn nguyên của đạo cũng không khiến Anthony thất vọng, nó quả nhiên có hiệu quả rất rõ trong việc nâng cao độ khống chế đạo tắc, nó khiến Anthony nhìn thấy hi vọng.
Nhìn thấy hy vọng trở thành đệ nhất thiên kiêu của thế giới Vạn Tộc.
Mọi chuyện đều trông chờ vào căn nguyên của đạo.
Chỉ cần có căn nguyên của đạo, hắn sẽ là đệ nhất thiên kiêu của thế giới Vạn Tộc. Anthony có một suy nghĩ rất kiên định rằng sẽ như vậy.
Thế nhưng bây giờ, nơi ký thác nỗi niềm hy vọng sẽ trở thành đệ nhất thiên kiêu của hắn – Căn nguyên của đạo đã biến mất.
Nhịp thở của Anthony dần trở nên gấp gáp, tay hắn run lẩy bẩy.
Một lần cuối thôi, hắn không chịu từ bỏ, để thần niệm của mình đi vào trong để xem, đi vào trong chiếc nhẫn không gian với niềm hy vọng rằng ban nãy chỉ là ảo giác do mình bị thương nặng quá thôi.
Căn nguyên của đạo vẫn còn đây, đúng vậy, vẫn còn đây, đầu hắn bị thương, thần niệm bị ảnh hưởng nên tri giác mới có vấn đề.
Nếu không thì luồng khí tức của căn nguyên của đạo từ đâu ra?
Đúng vậy, chắc chắn là như thế, Anthony nghĩ vậy, thần niệm xuất hiện, một lần nữa đi vào trong chiếc nhẫn không gian.
Thế nhưng không có gì thay đổi cả. Bên trong vẫn trống rỗng, trống trơn, không có một thứ gì cả.
Không.
Không đúng, vẫn có thứ gì đó tồn tại ở đây. Lần này Anthony đã tìm kiếm rất kỹ, có thể nhìn thấy vài tia sáng le lói lơ lửng giữa chiếc nhẫn không gian.
Căn nguyên của đạo.
Một phần rất nhỏ của căn nguyên của đạo gần như đang chuẩn bị tan biến.
Uỳnh uỳnh.
Trong đầu Anthony cứ như có gì đó đang phát nổ vậy.
Hắn chỉ thấy đau đầu chóng mặt, cứ như có một chiếc búa lớn đang đập vào đầu mình vậy, cảnh tượng trước mắt hắn dần trở nên mơ hồ. Sau đó, hắn chỉ nhìn thấy một vùng tối đen, người lắc lư, suýt nữa thì ngã xuống.
May mà Anisha nhanh tay nhanh mắt, chú ý thấy Anthony hơi lạ nên mới đỡ kịp. Nàng hỏi với vẻ lo lắng.
“Sao vậy? Ban nãy bị thương nặng quá.”
Nói rồi nàng thấy một viên đan dược ra từ bên trong chiếc nhẫn không gian, nhét vào miệng Anthony.
“Không, không.”
Anthony bàng hoàng lắc đầu, tránh viên đan dược đang tỏa ra mùi hương mê người đó, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn không gian trong tay.
Bàn tay đang run lên đó càng ngày càng run mạnh hơn.
Các thiên kiêu bên cạnh nhìn Anthony với vẻ rất tò mò, không hiểu tại sao hắn lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Căn nguyên của đạo rất quý giá, với Kim Đan cảnh thì nó có tác dụng rất lớn, có được nó kích động thì cũng là chuyện bình thường, thế nhưng cũng không cần phải kích động đến mức đó chứ. Có đến mức đó không?
Hay là Anthony bị tổn thương não rồi?
Jimuri ngẩng đầu lên nhìn Anthony, nói với vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, Anthony, ngươi đủ rồi đó, không cần phải kích động đến mức đó đâu, có kích động nữa thì cũng phải chia cho bọn ta một phần thôi.”
“Đúng vậy, ngươi kích động thế này làm bọn ta thấy hơi sợ đấy, mau lấy căn nguyên của đạo ra, chia xong ta còn phải mang qua cho người tộc ta nữa.”
Thiên kiêu của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân giục hắn.
“Ngươi chậm chạp thế, lại còn giả vờ bị bệnh nữa. Không phải là thấy vật thì nổi lòng tham, muốn tăng phần của mình lên đó chứ?”
Một thiên kiêu bộ tộc Ngưu Đầu Nhân khác nhìn Anthony hỏi.
Hết cách rồi, dù sao thì hành động của Anthony lúc này kỳ lạ quá, có kích động nữa thì cũng không đến mức đó chứ.
Hắn run lẩy bẩy, còn lên cơn sốt rét nữa, mắt cứ trợn tròn lên, trông không giống thiên kiêu gì cả.
Bọn họ giục liên tục, ít nhiều gì cũng thấy mất kiên nhẫn rồi.
Những lời này Anthony đều nghe thấy cả, câu nào cũng như đâm vào tim hắn vậy, khiến hắn càng ngày càng run mạnh.
“Anthony, rốt cuộc là ngươi bị sao thế?”
Cuối cùng bọn họ cũng đều nhận ra Anthony có gì đó sai sai, cau mày hỏi.
Lúc này, tay Anthony run mạnh quá, chiếc nhẫn không gian trong tay rơi xuống đất, đập thẳng xuống mặt đất.
“Ôi, ngươi làm gì thế, bị điên à, có ném ngươi đi cũng không được ném món đồ này đi đâu đó.”
Thiêu kiêu của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân hô lên đầy vẻ kinh hãi.
May mà Jimuri quan tâm đến chiếc nhẫn không gian nhất nên nhanh tay bắt được nó.
Hắn cau mày nhìn Anthony rồi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay.
Hắn không quan tâm được những chuyện khác nữa, hắn dùng thần niệm của mình để xóa nhòa thần niệm của Anthony đi rồi đưa thần niệm của mình vào, chuẩn bị lấy căn nguyên của đạo ra.
Một lát sau, không bất ngờ, Jimuri cũng đứng đơ ra như vậy.
Sau đó, cả người hắn cứng đơ ra rồi đổ ra sau như một khúc gỗ.
“Ôi chuyện gì thế này.”
Thiêu kiêu của bộ tộc Ngưu Đầu Nhiên lớn tiếng mắng, vội vàng đưa tay ra nắm lấy chiếc nhẫn không gian.
Anthony được Anisha đỡ lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào nhẫn không gian như thể có ma lực gì đó vậy.
Tình hình của Jimuri cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Lúc này hắn run rẩy chỉ vào nhẫn không gian, mồm cứ lầm bầm cả nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Đến cùng là có chuyện gì xảy ra không biết, đúng là quái lạ!”
Đám thiên kiêu của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân nói mát.
Cũng chính vào lúc này.
Một câu nói từ miệng của Anthony bật ra một cách run rẩy.
“Căn nguyên của đạo mất, mất rồi!”
Tiếng hắn nói rất nhỏ, thậm chí là bởi vì trạng thái tinh thần của Anthony không tốt lắm nên có hơi mơ hồ.
Nhưng ở đây đều là người tu luyện ở cảnh giới Kim Đan kỳ thì sao có thể không nghe rõ hắn nói gì!
Ngoài Jimuri thì hầu như trong giây phút đó, tất cả các thiên kiêu đều phải biến sắc!
Mọi người chợt quay đầu nhìn về phía nhẫn không gian ở trong tay thiên kiêu của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân, muốn chứng minh những lời mà Anthony đã nói!
Lúc này, thiên kiêu của bộ tộc Ngưu Đầu Nhân cầm nhẫn không gian trong tay chẳng chút do dự đưa thần niệm xâm nhập vào bên trong nhẫn không gian.
Ngay sau đó, sau khi đã dò xét hết rồi thì sắc mắt hắn thoát cái trở nên trắng nhợt.
Sau đó, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn đám thiên kiêu “Không có, thật sự không có!”
Chỉ trong chớp mắt, chín tia thần niệm còn lại bay vọt tới, lần lượt bắt đầu thăm dò nhẫn không gian!
Chỉ thoáng chốc thôi mà tất cả những tuyển thủ đều nhìn thấy chiếc nhẫn không gian trống rỗng!