Cả một đường bị đuổi giết hóa ra lại chỉ là hiểu lầm?
Bực bội!
Bực bội muốn chết!
Trong mắt Anthony tràn đầy tơ máu, cả người chìm trong ánh sáng màu máu, tức đến mức phun ra một ngụm máu, cả người ngã về phía sau.
Không biết âm thanh nổ vang trời đó kéo dài bao lâu.
Mặc dù đám thiên kiêu ai nấy đều bị thương nhưng thực lực của bọn họ vẫn không thể khinh nhờn như cũ.
Hơi thở mạnh mẽ lan tràn ra ngoài không chút kiêng nể, lại kèm thêm tiếng động đinh tai nhức óc khiến đám yêu thú xung quanh lao nhao bỏ chạy hết, trốn xa khỏi chỗ ban đầu.
Rất lâu sau.
Cuối cùng thì tiếng vang cũng dần yên ắng lại.
Hồ nước chẳng còn nữa, thay thế vào đó là một cái hố sâu khổng lồ!
Ở sâu trong hố vẫn loáng thoáng có thể thấy được không ít máu và vụn xương.
Những sinh vật ở trong đó hiển nhiên là không thể chống lại được khi đối mặt với sự tấn công điên cuồng không quan tâm gì khác của đám thiên kiêu.
Giờ phút này.
Ở bên hồ, sắc mặt của mười hai tên thiên kiêu âm trầm như nước, bọn họ miễn cưỡng giữ vững được tư thế đứng, hô hấp phập phồng!
Sau khi đã phát tiết được lửa giận trong lòng thì bọn họ dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Nhưng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đây, trong lòng bọn họ lại dâng lên sự giận dữ không thể kiềm chế nổi, khiến bọn họ chỉ hận không thể hủy diệt cả thế giới.
Thế mà bọn họ vẫn còn ngây ngốc chia một phần căn nguyên của đạo cho Nhân tộc!
Đúng là nực cười mà!
Cái tên Tô Trạch khốn khiếp coi đám bọn họ như khỉ để đùa giỡn, đúng là đồ không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, đồ khốn nạn đáng bị chém ngàn đao!
Thế mà bọn họ mãi mới phát hiện ra được, lại còn ngu ngốc đến mức bị người ta đem bán còn cười ha ha giúp người ta đếm tiền!
Đáng chết!
Giết hắn!
Nhất định phải giết Tô Trạch!
Không giết được Tô Trạch, thì không thể dập được nỗi căm phẫn trong lòng!
Trong đầu mười hai tên thiên kiêu xuất hiện cùng một ý nghĩ.
Bọn họ gần như ngẩng đầu lên cùng một lúc, khi đối mắt nhìn nhau thì đều thấy ý định giết chóc trong mắt của đối phương!
“Giết hắn!”
“Nhất định phải giết hắn, nếu không giết được Tô Trạch thì chuyện này sẽ trở thành nỗi sỉ nhục cả đời của chúng ta!”
“Đúng, Tô Trạch còn sống là vũ nhục lớn nhất đối với chúng ta!”
“Nếu không giết được tên khốn khiếp vô liêm sỉ đó thì chúng ta khỏi phải tu luyện nữa, thật sự là không còn mặt mũi nào!”
Đám thiên kiêu không cần thương lượng hay thảo luận gì cũng đã có được nhận thức chung rồi!
Giết Tô Trạch!
Không tiếc bất cứ giá nào!
Sắc mặt Anthony u ám, giọng điệu lạnh đến rợn người: “Việc chúng ta cần làm bây giờ là phải nhanh chóng trị thương, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến mức tốt nhất!
Sau đó triệu tập tất cả tộc nhân có thể triệu tập được, cùng nhau vây giết Tô Trạch!”
Daniel ở một bên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên Tô Trạch khốn khiếp kia đoạt được căn nguyên của đạo, thực lực nhất định sẽ tiến bộ đấy nhỉ?”
“Đúng thế, nếu như hắn cố ý trốn ở một chỗ, sau đó lặng lẽ hấp thu hết căn nguyên của đạo thì chúng ta chưa chắc đã tìm được hắn!” Anisha nói.
“Không phải lo lắng.”
Lúc trước sắc mặt của Jimuri có bao nhiêu kích động thì lúc này có bấy nhiêu u ám, nói một cách lạnh lùng: “Nói như thế thì nếu Tô Trạch không xuất hiện thì chúng ta sẽ giết sạch đám tuyển thủ của Nhân tộc!
Mấy tộc chúng ta liên thủ lại thì hoàn toàn có cái thực lực ấy!”
“Tăng mức độ khống chế đạo tắc không đơn giản như thế, cần một khoảng thời gian nhất định, nếu như chúng ta nắm chắc thời gian hoặc đến lúc đó thì có thể tìm ra một phần căn nguyên của đạo trên người hắn!
Hơn nữa, cho dù hắn có sử dụng căn nguyên của đạo, độ khống chế đạo tắc tăng lên thật, thực lực lại mạnh hơn nữa thì có sao?
Không phải là đạo tắc không gian à?
Jimuri, mấy người các ngươi kiểu gì chẳng có vài bảo vật khống chế năng lực đạo tắc? Đừng nói với ta là ngươi không có!”
Jimuri ủ rũ mà gật đầu: “Có, nhất định sẽ có.”
Anthony gật đầu, nói tiếp: “Vậy thì tốt, áp chế đạo tắc không gian của hắn, sau khi khiến hắn không thể phát huy những năng lực khác thì tất nhiên sẽ không thể chạy trốn dễ dàng được!
Còn về phần linh thú khế ước của hắn, cho dù thực lực có mạnh thì sao chứ?
Chúng ta tùy tiện tìm ra ba vị thiên kiêu thì hoàn toàn có thể ngăn cản, thậm chí giết chết ba con súc sinh đó!”
“Tô Trạch còn biết kiếm đạo, chiến lực của trường kiếm linh bảo hắn cầm trong tay không tầm thường đâu. “ Thiên kiêu của tộc Tinh Linh nặng nề nói.
“Linh bảo?”
Jimuri cười xòa một tiếng, giơ Tụ Bảo bồn lên, lạnh nhạt nói: “Còn có ai không có linh bảo à? Có Tụ Bảo bồn của ta là có thể khống chế linh bảo của hắn!
Chiếu theo tình báo của chúng ta để phán đoán thì linh bảo của hắn có lẽ là linh bảo trung giai!
Chỉ cần không phải là linh bảo cao giai thì Tụ Bảo bồn của ta có thể trực tiếp thu nạp được!
Đến lúc đó hắn mất đi trường kiếm linh bảo, thực lực kiếm đạo của Tô Trạch có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh đến đâu chứ?”
Nghe thế thì đám thiên kiêu nhao nhao gật đầu, lộ ra nụ cười gằn.
Một ngự thú sư tinh thông kiếm đạo, không có sự trợ giúp của linh thú, lại mất đi bảo kiếm của bản thân thì còn có thể còn lại bao nhiêu thực lực chứ?
Mức độ khống chế đạo tắc có tăng cao thì có thể làm gì được chứ?
Có bảo vật có thể áp chế năng lực đạo tắc thì Tô Trạch còn có thể phát huy ra được bao nhiêu năng lực đạo tắc đây?
Bảo vật của bộ tộc Địa Tinh vẫn rất đáng tin đó chứ.
Đó đều là thứ bọn họ tận mắt chứng kiến trên đường đi, mỗi một loại bảo vật đều phát huy tác dụng cực lớn, uy lực cực cao, hiệu quả sử dụng thì vô biên.
Jimuri nói có thể áp chế được năng lực đạo tắc của Tô Trạch thì là có thể!
Nói là có thể trực tiếp khống chế được trường kiếm linh bảo của Tô Trạch thì là có thể!
Không phải hoài nghi điều này!
“Đã như thế thì năm ngày sau, chúng ta hợp lại cùng nhau hành động, vây giết Tô Trạch! “ Ánh mắt Anthony lạnh ngắt, sát ý lẫm liệt: “Trận chiến này nhất định phải giết được Tô Trạch!”
“Nhất định phải giết được Tô Trạch!”
“Nhất định phải giết được Tô Trạch!”
“Nhất định phải giết được Tô Trạch!”