Chương 561: Lấy được
Loại trừng phạt này tác dụng trực tiếp lên thần hồn, đau đớn không phải loại đau đớn trên xác thịt có thể sánh.
Chứ càng không phải nói, khế ước còn có thể ảnh hưởng đến thần hồn của Liễu vương.
Vì vậy, khoảng chừng chốc lát sau, Liễu vương ngừng lại, hoàn toàn thần phục, cũng không dám có tí ý nghĩ ngỗ nghịch nào nữa.
Trước mắt của Tô Trạch, trong giao diện hệ thống, trong mục linh thú khế ước đã có thêm một nhóm thông tin, những gì hiển thị trong đó đều là tin tức chính xác về Liễu vương.
Hiện giờ Tô Trạch đã là chủ nhân của Liễu vương, hiển nhiên có thể phát ra mệnh lệnh của mình.
"Buông nàng ra."
Một lời hời hợt nhưng Liễu vương lại không chống cự nổi.
Lời còn chưa dứt, một loạt rễ cây chằng chịt trên thân cây liễu xanh biếc tróc ra.
Mà Hà Tuyết Nhi hình như cũng hiểu tình huống, không trói buộc Liễu vương tiếp nữa, thả cho nó chạy.
Chỉ trong nháy mắt, sau khi cảm giác được giam cầm trên người biến mất, Liễu vương biến thành một luồng hào quang xanh biếc cấp tốc bay ra!
Nhưng mà nó cũng không về trong cơ thể của mình ngay, mà là đi tới trước mặt Tô Trạch, chờ Tô Trạch ra lệnh với vẻ nơm nớp lo sợ.
Tô Trạch cũng không làm khó nó, suy cho cùng bây giờ nó đã là yêu thực khế ước của mình rồi, đã được coi là người bên mình nên không thể nghiêm khắc quá.
Cho nên, hắn nhẹ nhàng phất tay nói: "Ngươi đi về trước đi, những cường giả bộ tộc Đạo Diễn phía ngoài kia đang độ thiên kiếp, nếu trong số bọn họ có người vượt qua thiên kiếp muốn đi vào, ngươi phải ngăn cản bọn họ, không để bọn họ đi vào, biết chưa hả?"
Thần hồn của Liễu vương ngoan ngoang rung nhánh cây, coi như gật đầu, đồng thời âm thanh trung tính hóa vang lên, tràn đầy tôn kính.
"Biết rồi, chủ nhân!"
Âm thanh rất chi là cung kính, cẩn thận, cứ như một người hầu vậy.
Ngay sau đó, thần hồn của Liễu vương biến thành lưu quang bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, những"Vách tường" bằng chất liệu gỗ xung quanh kia rung mạnh, một luồng khí tức cường hãn tuôn ra từ trong đó, dao động linh lực mạnh mẽ đến cực điểm quanh quẩn trong hư không.
Nhưng, những động tĩnh kia cũng không phải nhằm vào đám người Tô Trạch, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Phượng Khánh làm ngự thú sư nên đương nhiên là hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, ánh mắt của hắn đột nhiên trợn to, bật thốt lên:
"Trạch ca… Ký khế ước với cây liễu lớn này!?"
Vừa dứt lời, đám người Diệp Thanh đều thấy chấn động, ít nhiều đều có chút kinh hãi.
"Ký khế ước với linh thú đơn giản như vậy sao? Ta thấy ban nãy Trạch ca cũng đâu làm gì mà ha? Cứ thế là ký khế ước được rồi?"
Diệp Thanh hỏi ba vấn đề liên tiếp.
Ánh mắt của Lữ Cảnh Long và Đỗ Dao cũng hết nhìn Phượng Khánh rồi lại nhìn Tô Trạch, không hiểu lắm rốt cuộc chuyện là sao.
"Có lẽ đó là thiên phú của Trạch ca, có thể trực tiếp… Ký khế ước với linh thú!” Phượng Khánh nuốt nước miếng, nói với vẻ không xác định lắm.
"Ngươi nói đùa gì vậy, đây chính là yêu thú loại thực vật tu vi Nguyên Anh đỉnh phong! Sao mà ký khế ước dễ dàng vậy được chứ?"
Diệp Thanh không nhịn được bèn nói, nhưng ngay sau đó lại im thin thít.
Mấy người khác cũng không nói gì, trong đầu có muôn vàn ý nghĩm chúng lướt qua trong đầu bọn họ rất nhanh.
Nếu như là những ngự thú sư khác thì đúng là chuyện không thể tin nổi, vô cùng khác người.
Nhưng nếu như là Tô Trạch… Vậy thì dù tình huống có ra sao thì cũng đều có khả năng…
Tô Trạch nghe thấy giọng nói của bọn họ, chỉ cười và cũng chẳng muốn đi giải thích.
Hắn nhìn về phía Hà Tuyết Nhi đang ở bên trong căn nguyên của đạo, thần niệm tản ra, cảm giác được nàng đang ở trong một trạng thái khó hiểu, phải tỉnh lại mới được.
Ngay sau đó, ánh sáng màu tím vàng lóe lên ở mi tâm của hắn.
"Ưm…"
Bên trong căn nguyên của đạo, đôi mi thanh tú của Hà Tuyết Nhi hơi nhíu, cả người run rẩy, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hiển nhiên, lúc trước đối kháng Liễu vương đã tạo ra tiêu hao rất lớn đối với nàng.
Nhìn thấy Hà Tuyết Nhi tỉnh táo, mấy người Đỗ Dao cũng đi tới, gọi nàng với vẻ vui mừng.
Hà Tuyết Nhi nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy những khuôn mặt quen thuộc trước mắt, khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười.
"Được rồi, các ngươi muốn hàn huyên ôn chuyện thì còn sớm quá đấy, ra ngoài rồi hẵng nói."
Tô Trạch phất tay một cái, ý bảo đi ra Hà Tuyết Nhi từ trong căn nguyên của đạo.
Lúc này Hà Tuyết Nhi mới chợt nhận ra bản thân đang ở bên trong một đốm sáng mung lung, vội vàng đi ra.
"Mang thứ này rời đi trước đã."
Tô Trạch khẽ nói, ngẩng đầu hỏi: "Cung điện này cách dùng để bảo tồn căn nguyên của đạo sao?"
"Dạ đúng, đây là thần điện Đạo Nguyên mà người của thành Thanh Liễu xây nên, có thể coi là một món pháp bảo, chuyên dùng để bảo tồn căn nguyên của đạo.” Âm thanh của Liễu vương vọng khắp thụ động khổng lồ.
" Một pháp bảo lớn tới vậy."
Tô Trạch quay đầu nhìn thoáng qua đại điện trống trải, không thể không khen thành Thanh Liễu đúng là có tiền.
"Chủ nhân của thứ này là ai?” Hắn hỏi tiếp.
"Thưa chủ nhân, là ta.” Âm thanh của Liễu vương quanh quẩn.
"Vậy cũng bớt việc, ta sẽ giữ hộ ngươi trước."
Tô Trạch chậm rãi gật đầu, ngay sau đó ý bảo mọi người lui ra khỏi cung điện.
Bây giờ Liễu vương rất là tinh mắt, lúc này thu lại ấn ký thần niệm của mình, để cung điện trở thành vật vô chủ.
Mà Tô Trạch thì lại khắc thần niệm của mình lên đó, chiếm lấy cung điện, sau đó chợt động ý niệm trong đầu, cung điện bắt đầu thu nhỏ lại, còn lớn cỡ chừng lòng bàn tay.
Lúc cường giả thành Thanh Liễu luyện chế thứ này đúng là đã bỏ hết vốn liếng rồi, để nó có một phần thuộc tính của pháp khí không gian, có thể chứa đồ, cũng làm Tô Trạch bớt được khối thời gian.
Hắn cất luôn cung điện vào trong túi không gian, quay đầu nói với mấy người Diệp Thanh: "Rời đi thôi, trên đường nhìn thấy linh thạch thượng phẩm thì thu."
Mà đúng lúc này, âm thanh của Liễu vương truyền tới trong đầu của Tô Trạch.
"Chủ nhân, thôi chúng ta mau nhân lúc này rời đi thôi, thành Thanh Liễu đã phát tín hiệu cầu viện với những thành trì khác rồi, nếu như lại ì ạch ra ở chỗ này lâu thì cường giả của những thành trì khác sẽ tới đó!"