"Cũng không mất bao thời gian công sức của bọn họ hết, một sư phụ khác của hắn ngươi biết là ai không?” Ánh mắt của Lý Trường Sinh lấp lóe, có phần nóng lòng muốn thử.
"Là người nào?"
Liễu Y Y thúc giục: “Sư huynh, ngươi cũng biết ta không để ý tới chuyện của ngoại giới, nên biết sư phụ hắn tên gì thế nào được."
"Tuyết Lệ Hàn."
Ánh mắt của Lý Trường Sinh sáng ngời, ác liệt như kiếm quang, thong dong nói ra ba chữ.
"Cái gì!?"
Lần này thì Liễu Y Y thấy khiếp sợ thật rồi, nói có hơi lắp: “Là Tuyết Lệ Hàn được xưng hợp là người đứng đầu từ Hợp Đạo đổ xuống, đã chém giết một gã Độ Kiếp đại năng… với cảnh giới Hợp Đạo!?"
"Ừ."
Lý Trường Sinh gật đầu: “Mặc dù là một Độ Kiếp đại năng trọng thương, nhưng cũng không phải là kẻ mà một kiếm tu tu vi Hợp Đạo trung kỳ có thể đối phó… Hiện giờ Tuyết Lệ Hàn đã là Hợp Đạo đỉnh phong, nghe sư phụ nói hắn tiến vào Độ Kiếp cảnh chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!
Mặc dù là Hợp Đạo, nhưng cũng là người đứng đầu trong kiếm đạo của thiên hạ…"
Hắn trầm mặc chốc lát, thoáng có chút không cam lòng nói: “Sau khi trở về ta muốn bế quan, nhanh chóng tiến vào Hợp Đạo, không đấu với Tuyết Lệ Hàn một trận thì kiếm đạo của cả đời ta đều khó mà viên mãn được!"
Liễu Y Y lo lắng nhìn hắn với vẻ có hơi.
Nhưng mà nàng cũng biết, sư huynh này chỉ cần đưa ra quyết định thì có mười con rồng cũng chẳng kéo lại được nên cũng không lên tiếng khuyên can, mà là nhìn xuống phía phía dưới rồi nói: “Không nói cái này, sư huynh, ta thấy bầu không khí phía dưới có hơi căng thẳng, có khi nào bọn họ sẽ đánh nhau không?"
"Yên tâm đi."
Lý Trường Sinh liếc Tô Trạch một cái, có phần dở khóc dở cười, nói: “Tiểu tử kia vừa ra tới là đã báo tin ra, còn có đệ tử Hợp Đạo bên cạnh hắn kia chắc cũng mật báo rồi.
Với mức độ yêu chiều của hai vị kia dành cho thằng nhãi đó thì chắc bây giờ sợ đang trên đường tới rồi…"
Liễu Y Y nhíu mày lại, cuối cùng cười nói: “Vậy xem ra lần này những tộc bị ký kết khế ước phải thiệt hại lớn rồi."
"Mà lo bọn họ bị thiệt hại làm gì, tài nghệ không bằng người, nên dù có bị người ta giết chết ngay tại chỗ thì cũng là chuyện bình thường mà.
Muốn đổi lại là ta, đám người kia sẽ chẳng bị bắt làm tù binh đâu, quả thực là rấy phiền toái, thẳng tay giết hết luôn cho xong, tránh cho việc sau đó lại bừa phứa ra!"
Lý Trường Sinh thản nhiên nói.
Lúc này thời gian đã đến, thời gian một phút đồng hồ đã trôi qua, không còn thí sinh đi ra từ trong thông đạo nữa.
Hắn thấy thế thì ngưng truyền linh lực.
Thoáng cái, thông đạo đóng cửa, đốm sáng biến thành bọt nước biến mất không thấy tăm hơi.
Thời gian một phút đồng hồ đã đủ nhiều.
Bây giờ thời gian đã qua, dù còn có thí sinh chưa ra thì cũng đừng có trách hắn.
Lúc này còn có rất nhiều thí sinh vẫn chưa xuất hiện, những cường giả dẫn đầu kia hay các đồng bạn cùng tộc đều vẫn đang đợi.
Nhìn thấy thông đạo đột nhiên đóng cửa, sắc mặt của bọn họ cũng ảm đạm theo.
Bây giờ vẫn không xuất hiện thì hơn phân nửa là đã chết ở trong thế giới Đạo Diễn rồi…
Có không ít cường giả thở dài buồn rười rượi, sau đó xoay người rời đi, không muốn dừng lại ở chỗ này nữa.
Có chủng tộc vận khí tốt còn một bộ phận thí sinh sống.
Có chủng tộc vận khí rất kém thì đám thí sinh đều bị diệt hết, không có một ai sống để ra ngoài.
So sánh như vật thì tình hình của Nhân tộc lại càng làm rất nhiều cường giả hâm mộ ghen tỵ với hận.
Toàn bộ thí sinh không có một ai thương vong, đều còn sống trở về, hơn nữa thực lực cũng tăng lên rất nhiều, tương lai đáng mong chờ!
Mà tất cả những điều này… Hình như đều liên quan tới thiên kiêu Tô Trạch của Nhân tộc kia.
Trong bỗng chốc, từ rất nhiều cường giả cho tới quần chúng hóng hớt đều nhìn về phía Nhân tộc, trong đó có một phần ánh mắt chủ yếu là tập trung nhìn Tô Trạch!
Những ánh mắt ẩn chứa cảm xúc như hâm mộ, tò mò, ghen tỵ với, hoài nghi, âm lãnh v.v… đều đổ dồn lên người Tô Trạch.
Hiển nhiên Tô Trạch cũng chú ý tới ánh mắt của bọn họ, nhưng hắn cũng chẳng để ý lắm.
Bây giờ điều mà hắn đang nghĩ trong đầu là… Bây giờ lão Tuyết đang ở đâu?
Những thiên kiêu như Anthony, Jimuri, Solomon thì còn dễ nói.
Cao thủ trong tộc của bọn họ chắc chắn là biết kia khế ước đại đạo không dễ giải trừ, chỉ có thể đưa ra thứ tương ứng để hoàn thành khế ước với mình.
Nhưng mà có một phần thí sinh thì chưa chắc.
Hắn lo những tên kia quỵt nợ, hoặc là nói sử dụng thủ đoạn ác độc hèn hạ gì đó để đối phó bản thân.
Thế nên vẫn nên gọi vài Hợp Đạo tới đây để áp chế thì hơn.
Có câu nói rất đúng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Cái mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất nên cẩn thận một chút cũng chẳng sao.
"Báo cho sư thúc chưa?"
Hiển nhiên, Trương Mục Chi cũng nghĩ đến vấn đề này, thấp giọng hỏi, sau khi có được đáp án chắc chắn thì cũng yên lòng.
Ngay sau đó, hắn lôi kéo đám người Tô Trạch bắt đầu hàn huyên tỉ mỉ về chuyện đã xảy ra ở trong thế giới Đạo Diễn.
Cùng lúc đó.
Xung quanh, ánh mắt của những cường giả kia cũng rất bất thiện.
Khế ước đại đạo!
Thứ này không phải cứ dùng ngoại lực là giải trừ được!
Nếu như cứ cố đụng vào thì bên bị khế ước sẽ nhận được trừng phạt tương ứng!
Sau này không thể tu hành mới là trừng phạt khá là nhẹ!
Đám thí sinh đều là thiên tài, là của quý, là hy vọng tương lai của mỗi một chủng tộc.
Hiển nhiên bọn họ sẽ không mạo hiểm lớn như vậy để cố xóa khế ước!
Nói cách khác, bây giờ trước mắt bọn họ chỉ có một lựa chọn thôi!
Đó chính là thực hiện khế ước với Tô Trạch, ngoan ngoãn dâng số bảo vật nhất định lên mới được!
"Đáng chết!"
Sắc mặt của James âm trầm như nước, trông cứ như một hồ nước màu xanh lá cây đậm vậy.
Nhưng dù trong lòng có tức điên tới đâu, không cam lòng nhường nào.
Đến cuối cùng, vì an nguy của đám thí sinh Jimuri… Khế ước chắc chắn phải làm cho xong!
Đối với bộ tộc Địa Tinh, hành vi đòi bảo vật này chẳng khác nào đang cắt thịt trong lòng bọn họ cả.
"Báo với người trong tộc, kêu bọn họ chuẩn bị bảo vật đưa tới đây… Đúng rồi, báo cho lão tổ, mấy vị lão tổ đều báo hết!"