Lúc ta còn ở cái tuổi này ấy, còn chưa nắm tay cô bé nào nữa cơ, làm gì có chuyện giống ngươi, làm con nhà người ta…”
Lão Tuyết bỗng nhiên không nói tiếp nữa, cười xấu hổ, lại nghiêm túc.
“Nói nhiều như thế rồi, vậy ngươi biết đến lúc đó nên chọn Thiên cung nào chưa?”
“Nguyên Thủy Thiên cung!?”
Tô Trạch chậm rãi nói.
“Ừ.”
Tuyết Lệ Hàn gật đầu nói: “Cũng chỉ có lựa chọn này thôi, suy cho cùng cũng là Nhân tộc, dù bọn họ có thế nào thì cũng sẽ không có ý kiến gì với ngươi.”
“Thế thì chuyện chống chọi Địa Tiên giới là sao?” Tô Trạch hỏi tiếp.
Tuyết Lệ Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, chậm rãi nói: “Mấy thằng cha ở Thiên cung này đều có chút bệnh đa nghi, luôn không tín nhiệm những cường giả khác, chỉ tín nhiệm cường giả của chính Thiên cung bọn họ thôi.
Trong tình hình bình thường, nếu trong thông đạo nối liền Địa Tiên giới và thế giới Vạn Tộc của chúng ta có cao thủ xuất hiện thì bọn họ cũng sẽ đi trấn áp trước… Những năm gần đây đã chết không ít người rồi, Hợp Đạo cũng thường chết lắm.
Thế nên mặc dù ta thấy khó chịu với hành vi không tin tưởng nhau đó, nhưng buộc phải thừa nhận rằng hy sinh của bọn họ là cực kỳ lớn!
Đương nhiên, bọn họ cũng chẳng phải Thánh nhân gì.
Những năm gần đây, chẳng biết Thiên cung đã vớt được bao thứ tốt từ trên người cường giả tới từ Địa Tiên giới, thực lực tăng nhiều, có rất nhiều tên ngỏm củ tỏi rất nhanh đó cũng đột phá tu vi, chắc là lấy được linh đan diệu dược gì rồi!”
“Thực lực của người bên Địa Tiên giới… mạnh cỡ nào?”
Tô Trạch suy nghĩ một phen, hắn đang nghĩ tới bên trong cái tên này có một chữ “Tiên”, đã thế còn là Địa Tiên nữa, vừa nhìn đã biết là mạnh rồi.
“Mạnh, cực kỳ mạnh.”
Tuyết Lệ Hàn gật đầu nói với vẻ trịnh trọng và nghiêm túc: “Người yếu nhất của bọn họ đi ra từ thông đạo đều là cường giả Hóa Thần đỉnh phong!”
Nhìn thấy Tô Trạch chậm rãi gật đầu, vẻ mặt bình thản, khóe miệng của hắn lộ một nụ cười, thản nhiên nói:
“Người yếu nhất thường một lần sẽ xuất hiện hàng trăm hàng ngàn người, chỉ là lính quèn mà thôi.
Cầm đầu chân chính đều là Hợp Đạo, đã thế phèn nhất cũng là Hợp Đạo từ hậu kỳ trở lên!”
Chân mày của Tô Trạch chợt giật, trong ánh mắt toát lên sự khiếp sợ.
“Mạnh thế ư? Thiên cung ngăn cản được hả?”
“Ngăn được, cũng tạm coi là ngăn được đi.”
Tuyết Lệ Hàn cười nhạt nói: “Đó chỉ là sự dò xét của đối phương thôi, cường giả chân chính còn chưa ra tay nữa kìa. Nếu bọn họ mà ra tay thì Thiên cung làm được cái mịa gì nữa.”
“Cường giả? Cao thủ Độ Kiếp cảnh sao?”
Hiện giờ Tô Trạch đã hóa thân thân thành mười vạn câu hỏi vì sao, không ngừng đặt câu hỏi.
Mà Tuyết Lệ Hàn thì lại biết gì nói đó, giải đáp một lượt luôn, lắc đầu nói: “Chưa hẳn đã là Độ Kiếp, là cừng giả trên cả độ kiếp, cường giả Thiên Nhân cảnh trong truyền thuyết!
Có cường giả Thiên Nhân cảnh, nên đây cũng là nguyên do bọn ta gọi thế giới kia là Địa Tiên giới!”
Trong lòng Tô Trạch chấn động, trong đầu hắn có một cảnh tượng hiện lên.
Đó là hình ảnh lần đầu tiên khi tiếp xúc với Trảm Tiên kiếm, vừa khép thấy được chủ nhân đời trước của nàng.
Bóng dáng uy nghiêm kia, cường giả tuyệt đỉnh một kiếm bổ cả thế giới đó… Cũng chỉ là Độ Kiếp cảnh mà thôi!
Địa Tiên giới… Có tu sĩ Thiên Nhân Trường Sinh sao!?
Nếu là như vậy, hình như thế giới Vạn Tộc chẳng có sức chống cự gì rồi đúng không?
“Hắn không ra tay được đúng không?”
“Thằng nhãi nhà ngươi đúng là thông minh.”
Tuyết Lệ Hàn tán dương gật đầu: “Nếu có thể ra tay thì chúng ta còn làm ăn gì được nữa, có khi đã bị bọn họ ném tới chỗ nào đó đào khoáng rồi ấy chứ.
Thông đạo vẫn chưa ổn định lắm, cùng lắm thì cũng chỉ cho cường giả cảnh giới Hợp Đạo tới đây thôi, nếu như cường giả trên Hợp Đạo đi vào thông đạo thì lực lượng của đại đạo sẽ phủ xuống, trực tiếp tiêu diệt!
Đây cũng là nguyên do mà qua nhiều năm như thế, hai thế giới vẫn chưa đợt ma sát có quy mô quá lớn nào!
Nhưng mà… Ta đoán chắc cũng nhanh thôi.
Nghe nói thông đạo đang củng cố dần, từng có người được sinh vật cực kỳ mạnh mẽ ở đầu bên kia của thông đạo, sinh vật đó chỉ liếc về bên này một thoáng mà đạo tâm của tên kia suýt nữa đã nát luôn.
Nếu vậy thì… Chắc đó là một cường giả Thiên Nhân.”
Lúc nói lời này, trong mắt Tuyết Lệ Hàn sáng rọi.
“Tiểu tử, mau mạnh mẽ lên đi.
Nhân lúc đám lão già bọn ta còn chống đỡ được một hồi. đừng để tới lúc đó chẳng có năng lực chống lại rồi bị làm thịt luôn!”
Tuyết Lệ Hàn nhìn Tô Trạch, trên mặt lộ ra ý cười, hắn nói ra câu làm người ta tuyệt vọng nhất với giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng.
“Đúng rồi, đợi sau khi xử lý mấy chuyện này xong thì ta sẽ bế quan.
Lúc trở về, ta nhưng sẽ là cường giả Độ Kiếp cảnh!”
Vừa dứt lời, một luồng sáng bắn vào trong ấn đường của Tô Trạch.
“Đây là thứ áp đáy hòm của truyền thừa này, học cho cẩn thận, nếu sau này mà làm hỏng thanh danh của bọn ta thì ta đá bật nắp quan tài dậy chém chết ngươi đó!”
Tuyết Lệ Hàn cầm bầu rượu, xoay người đi ra ngoài.
Tô Trạch vẫn thấy lời này của hắn có hơi xui, độ kiếp thì độ kiếp, nói tới quan tài làm gì.
Thế là hắn hô một câu: “Đừng để thiên kiếp đánh chết đấy nhé, Thanh Y kiếm thần biến thành kiếm thần ngỏm củ tỏi là không hay đâu nha!
Hơn nữa, bên Địa Tiên giới cái gì cũng mạnh hơn bên chúng ta mà đúng không, vậy thì chắc rượu cũng ngon hơn bên này một chút đó, đến lúc đó phải đi nếm thử mới được.”
“Thằng khốn!”
Tiếng Tuyết Lệ Hàn cười mắng truyền từ đàng xa tới, theo sau đó là một ánh kiếm.
Mặt Tô Trạch biến sắc, trên người tản ra kim quang, ra sức ngăn cản, nhưng vẫn đánh bay ra ngoài luôn, cả người không chỗ nào là không đau.
“Được lắm, được lắm. Nếu lão già ngươi mà bị thiên kiếp đánh chết thì con mẹ nó lúc đốt vàng mã ta sẽ đốt rượu cồn công nghiệp cho ngươi.”
Lời còn chưa nói hết, bóng dáng của Tuyết Lệ Hàn đã biến mất không thấy.
…
Kể từ sau khi được biết tin tức có liên quan tới Địa Tiên giới, Tô Trạch cảm giác động lực tu luyện của mình tăng lên không ít.
Mục tiêu cũng rõ ràng hẳn lên.
Trong mấy ngày này, không tu luyện thì cũng đang chuẩn bị tu luyện.
Số khế ước còn dư lại cũng đã tiêu hủy hết trong mấy ngày này