Rồi lại nhìn thoáng qua tu vi còn thừa.
Còn có năm tỷ hai trăm bảy mươi triệu!
Chắc là nâng thức thứ nhất lên thành viên mãn được chứ gì?
Tô Trạch có dự cảm, nếu như tu luyện thức thứ nhất của Thanh Liên Kiếm Ca tới cảnh giới viên mãn thì chắc chắn sẽ trở thành một trong những đòn sát thủ mạnh nhất của mình!
Thậm chí còn có khả năng khủng bố hơn thực lực võ đạo của mình!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tăng lên tới viên mãn được.
Nếu không, thì chẳng cần bàn làm chi nữa.
Tu vi có thể kiếm, tiêu hao một phần tu vi để đổi lấy một đòn sát thủ.
Đáng giá.
Rất đáng giá.
Không hề do dự, lúc này Tô Trạch lại nhắm mắt lại, điều giao diện hệ thống ra.
Ngay sau đó nghĩ thầm trong đầu.
Trong bỗng chốc, tu vi còn thừa tuôn ra cứ như sông lớn, tuyền cả vào trong Thanh Liên Kiếm Ca!
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt của Tô Trạch thay đổi.
Không có gì bất ngờ xảy ra, số tu vi cần tiêu hao để nâng Thanh Liên Kiếm Ca là một con số không tài nào tưởng tượng được.
Chỉ mới qua một thời gian ngắn thôi mà số tu vi tiêu hao đã vào khoảng năm mươi triệu rồi!
Số tu vi cần tiêu hao còn nhiều hơn cả số tu vi đã tiêu hao để nâng Kiếm Hoàng Điển trọn bộ lên tới viên mãn!
Đây còn chỉ là thức thứ nhất mà thôi mà đã tiêu hao nhiều như thế!
Nhưng bây giờ đã bắt đầu rồi.
Tên đã bắn ra thì không quay đầu lại được, Tô Trạch chỉ đành kiên trì tiếp tục.
Đồng thời, hắn cũng có thấy hơi cáu, thề phải tăng cho bằng được thức thứ nhất này!
Cuối cùng, khi tu vi còn thừa tiêu hao tới năm tỷ hai.
Một sự cảm ngộ chợt xuất hiện ở trong đầu của Tô Trạch.
Nhưng mà sắc mặt của Tô Trạch cũng không dễ coi hơn thì tí nào, đã thế còn khó coi hơn nữa.
Vẫn chưa viên mãn, mới chỉ đạt tới tiểu thành mà thôi!
Tiếng ngâm thơ lại vang lên, quanh quẩn ở bên tai của Tô Trạch.
Hắn vẫn chưa dừng lại, hốc mắt khẽ đỏ lên, có sự tàn nhẫn ánh lên trong mắt hắn.
Chục triệu, hai chục triệu…
Lần này, tăng lên tới cảnh giới đại thành... đã tiêu hao khoảng tu vi hai trăm triệu!
“Tu vi còn thừa: Năm trăm triệu!”
“Đậu xanh rau má nhà mày!”
Tô Trạch khẽ mắng, nhưng vẫn không dừng lại, trong lòng hắn dấy lên một sự cố chấp, chắc chắn phải nâng lên tới cảnh giới viên mãn!
…
Sau một hồi lâu.
Ầm!
Hư không rung động.
Tiếng nổ xuất hiện!
Một ảo ảnh dòng sông mênh mông vô ngần hiện lên, chảy xiết không thôi, xuyên qua giữa tinh hà vũ trụ, vượt qua năm tháng dài đằng đẵng, khí tức luồng khí tức của năm tháng rất xa xưa từ xưa đến nay!
“Há chẳng thấy nước sông Hoàng Hà từ trời tuôn xuống, chảy tuột về biển Đông, chẳng quay về!”
Trong tối tăm, tiếng ngâm thơ văng vẳng, âm thanh trong trẻo, lực xuyên thấu cực mạnh!
Người Tô Trạch chấn động, cơ thể hắn đứng dậy theo ý thức.
Cheng!
Trảm Tiên kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ!
Ongggg!
Kiếm kêu liên hồi.
Kiếm linh ở bên trong đã chìm đắm trong kiếm ý vô thượng.
Giờ này khắc này, hai người Tô Trạch và kiếm linh đã hoàn toàn quên mất bản thân đang ở chỗ nào, cả hai đều đạt tới một cảnh giới kỳ diệu!
May mà, Tô Trạch vẫn giữ lại được chút tỉnh táo.
Một tiếng rắng vang lên!
Một khe không gian cực lớn xuất hiện.
Hắn ngay sau đó cầm Trảm Tiên kiếm trong tay cất bước đi vào.
Và sau đó khe không gian nhanh chóng biến mất.
…
Trong hư không, bóng tối vô ngần.
Thỉnh thoảng lại có một mảnh vỡ khổng lồ xuất hiện.
Mà đúng lúc này.
Một con dài sông đột nhiên hiện ra.
Thứ được vờn quanh ở trong đó là một bóng người.
Là Tô Trạch.
Giờ này khắc này, ngoài cơ thể của hắn sáng lên một lớp kim quang nhàn nhạt, ánh mắt biến thành mắt hoàng kim, linh lực trong đan điền của cơ thể tuôn trào hết ra.
Trảm Tiên kiếm khẽ rung động, tiếng kiếm kêu khẽ ngâm.
“ Há chẳng thấy…”
Tô Trạch lẩm bẩm, miệng tụng kiếm ca, đồng thời bày ra thức mở đầu.
Chỉ trong nháy mắt!
Ầm!
Ánh kiếm chói mắt vô cùng bỗng nhiên xuất hiện, chiếu sáng cả một vùng hư không!
Kia dòng sông vờn quanh Tô Trạch biến thành thật thể, nó từ cánh tay men theo người lan đến trường kiếm nằm trong tay Tô Trạch, rồi lại tuôn trào trên thân trường kiếm và chảy về phía trước hư không!
Ầm!!!
Nó trông giống như một con sông thật, tiếng điếc gầm thét tai nhức óc!
Ầm!!!
Ngay sau đó, tiếng nổ rền vang đột nhiên xuất hiện!
Không biết một khối nham thạch khổng lồ lớn chừng mấy ngàn mét bay từ nơi nào tới từ phương xa, vừa khéo đụng phải dòng sông!
Thoáng cái, khối nham thạch đó đã bị kiếm khí lượn lờ trong dòng sông cắt, biến thành phấn vụn tiêu tán ở trong hư không!
Gần như là trong tích tắc, khối nham thạch khổng lồ lớn chừng mấy ngàn mét này đã biến mất!
Song, dòng sông kia vẫn không dịu xuống, vẫn tiếp tục vươn về phía hư không vô ngần!
Tại chỗ.
Tô Trạch lấy lại tinh thần, lập tức cảm nhận được trong cơ thể trống rỗng!
Một kiếm ban nãy suýt nữa đã ép khô hắn luôn!
Trong đan điền của cơ thể chỉ còn lại có một phần mười linh lực thôi!
“Tuyệt.”
Sắc mặt Tô Trạch tái nhợt, người lảo đảo, trong lòng kịch chấn.
Mặc dù uy lực kinh khủng dọa người, nhưng sự tiêu hao của nó quả thực là quá lớn!
Hiện giờ e là số linh lực trong cơ thể mình chỉ có thể chống đủ để chống chọi với hai, ba cường giả Nguyên Anh sơ kỳ thôi!
Tiêu hao lớn thì lớn nhất, nhưng thứ làm Tô Trạch thấy khá hài lòng là uy lực!
Một kiếm chém khối nham thạch lớn chừng mấy cây số thành phấn vụn, hơn nữa uy lực còn không giảm, vẫn vô cùng mạnh mẽ.
Nếu so ra thì uy lực của một kiếm này đã vượt qua một kích toàn lực của Tô Trạch trên phương diện võ đạo rồi!
Thậm chí nếu so với thực lực võ đạo thì còn mạnh hơn không ít!
Đủ để được gọi là đòn sát thủ của hiện nay!
Điểm thiếu sót duy nhất là tiêu hao quá lớn!
Đến cảnh giới Nguyên Anh, người tu luyện đã là có thể điều động được lực lượng trong thiên địa, nhanh chóng bổ sung sự tiêu hao linh lực của mình.
Mà tới cảnh giới Hóa Thần thì còn có thể rút sạch linh lực trong một khu vực chỉ trong tích tắc!
Khi ở cảnh giới này, linh lực trong đan điền đã không phải là tiêu chuẩn duy nhất để phán đoán linh lực của người tu luyện có hùng hậu hay không rồi.
Thần niệm, lực lượng của nguyên thần cũng đều nằm trong tiêu chuẩn phán đoán.