Đó là một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời được, cảm giác ấy rất là huyền diệu, nó giống lực lượng đạo tắc nhưng thực ra thì lại không phải lực lượng đạo tắc, là một loại đạo vận nào đó, hoặc đổi cách nói khác là ý cảnh.
Cảm giác rất nhạt, dao động rất khó nhận ra được.
Nhưng càng đến gần thì loại dao động này cũng mạnh dần lên, cho đến khi Tô Trạch tiếp xúc trực tiếp với nham bích bằng bàn tay thì loại cảm giác huyền diệu này cũng rõ ràng hẳn.
Nhưng vẫn rất khó hiểu.
Tô Trạch nhíu mày, hắn biết loại cảm giác không bình thường, có lẽ là có liên quan tới bí mật của Thăng Tiên đài.
Nhưng bây giờ hắn không có nhiều thời gian.
Thăng Tiên đài tận ba mươi ba tầng, ai mà biết được tốc độ leo của mấy tên kia nhanh tới đâu chứ?
Vẫn nên leo lên trước đã, vừa leo vừa từ từ lĩnh ngộ vậy. Còn về chuyện có thể lĩnh ngộ được tới đâu, hiểu được thứ gì thì phải xem mình đẹp trai tới mức nào.
Tô Trạch thở phào, ngón tay bám lấy chỗ nhô ra trên tường, người bắt đầu leo lên nham bích.
Tốc độ không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm.
Thấy Tô Trạch bắt đầu chuyển động, rất nhiều cường giả đang nhìn chăm chú vào Tô Trạch đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫn không tan đi được.
Những gì mà ban nãy tên Hóa Thần kia nói đã làm bọn họ đều thấy lo.
Bởi vì lời hắn nói quả thực là không sai.
Đối với Tô Trạch, quy tắc của trận chung kết rất bất lợi với hắn.
Mấy tầng đầu này thì không sao, áp lực có lẽ không lớn lắm.
Nhưng nếu tới mấy tầng sau, áp lực tác động lên cơ thể quá lớn thì sẽ ảnh hưởng tới chiến lực của Tô Trạch rất nghiêm trọng!
Chỉ cần cơ thể xuất hiện vấn đề thì kết quả cuối cùng sẽ không được tốt!
Những thí sinh dự thi kia cũng không phải người ngu, hiển nhiên là đoán được điểm này.
Nếu để bọn họ nắm bắt được cơ hội, thì có thể Tô Trạch sẽ bị lật thuyền trong mương!
Đánh rớt được con hắc mã lớn nhất trong cuộc thi dự tuyển Tô Trạch là chuyện rất có sức hấp dẫn đó!
Nhưng bọn họ có lo nữa thì cũng không có ích lợi gì.
Trận chung kết cũng đã bắt đầu rồi, bọn họ không thể thay đổi quy tắc của trận chung kết, chỉ đành lặng lẽ cầu nguyện Tô Trạch sẽ vượt qua được cửa ải ở phía trước một cách thuận lợi ở trong lòng!
…
Linh Hư động thiên.
Trên Thăng Tiên đài.
Đã có thí sinh tới được tầng thứ nhất!
Thoáng cái, ánh mắt của rất nhiều cường giả quan sát trận chiến đều nhìn qua!
Hai mươi bảy tầng đầu mỗi một tầng đều có cửa ải thử thách, nhưng còn thử thách là cái gì thì lúc trước Lý Trường Sinh cũng không nói.
Hiển nhiên là cần thí sinh tự mình đi trải nghiệm khám phá rồi.
Hiện giờ đã có thí sinh lên được tầng thứ nhất, hiển nhiên là sẽ thu hút được vô số chú ý.
Vùùùù!
Chỉ thấy, một tiếng vù vù trầm lắng vang lên.
Một hào quang mông lung xuất hiện, ngưng tụ thành một bàn tay và đè ập xuống thí sinh đầu tiên lên tầng thứ nhất!
Khí thế kinh người, trông như chứa sức nặng ngàn cân vậy!
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn vang lên.
Hiển nhiên thí sinh kia cũng chẳng phải kẻ đầu đường xó chợ, khi đối mặt với công kích bỗng xuất hiện lại không thấy sợ, lâm nguy không loạn. Người này hét lớn một tiếng, trên người tỏa ra tia sáng, nện mạnh một quyền về phía lòng bàn tay ở trên đỉnh đầu!
Theo sự biến tiêu tán của bàn tay từ hào quang đó, khi nó biết mất không thấy đâu nữa.
Tên thí sinh kia chỉ phun ra một ngụm trọc khí, trông vô cùng dễ dàng.
Thoáng cái, không ít thí sinh sắp leo lên tầng thứ nhất đều thấy chấn động tâm can, có lòng tin.
Chỉ trong nháy mắt, không ít thí sinh đều xuất hiện ở tầng thứ nhất.
Vù vù vù…
Từng tiếng vù vù vang lên.
Hàng loạt bàn tay khổng lồ ngưng tụ từ nguyên khí xuất hiện, đập thẳng xuống những thí sinh ở tầng thứ nhất kia.
Rầm rầm rầm!!
Tiếng vang nặng nề vang lên liên tiếp.
Ánh sáng nổ tung, hầu hết các thí sinh đều thông qua thử thách.
Nhưng vẫn có một phần nhỏ thí sinh bị bàn tay đập bay thẳng ra ngoài, hoặc là mặc dù đã đánh nát bàn tya những người cũng bị chút thương tích.
Những người trong nhóm thí sinh này, thực lực coi như là ở đáy trong số các thí sinh ở trận chung kết, nên đương nhiên hiện giờ không thể vượt ải dễ dàng rồi.
Diệp Thanh cũng ở trong số người qua được thử thách, dễ dàng vô cùng, thậm chí hắn cũng chẳng ra tay, người hắn chỉ hơi rung thôi đã đánh nát bàn tay kia rồi.
Một màn này hiển nhiên đã lọt vào trong mắt của những cường giả quan sát trận chiến.
Cho nên, sự chú ý dành cho Diệp Thanh cũng tăng thêm không ít, rất nhiều cường giả đều nhìn về phía thiên kiêu Nhân tộc này, bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ của Diệp Thanh mạnh mẽ, còn có niềm tự tin vượt trội nữa!
Trong bỗng chốc, tất cả cường giả đều biết, Diệp Thanh chắc chắn cũng sẽ là một trong những thí sinh mạnh tham gia cuộc tranh đoạt cuối cùng!
Lúc trước hào quang của Tô Trạch quá chói mắt, đã che mất hào quang của Diệp Thanh.
Hôm nay cuối cùng cũng lộ ra ở trước mắt của vô số cường giả, nên đương nhiên Diệp Thanh thấy rất đắc ý trong lòng.
Có vẻ hắn cảm nhận được những ánh mắt kia bèn hét lớn một tiếng, bóng người lóe lên, không dừng lại ở tầng này mà là leo nhanh lên nhan bính của tầng thứ hai.
Trong phút chốc, hắn đã xông lên nham bích, vùi đầu bắt đầu leo trong dòng thác linh khí đang xối từ trên xuống, tốc độ không yếu đi chút nào, đã thế còn tăng nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Thanh đã lọt vào trong đội quân đi đầu!
Ở gần hắn, có Thần tử Hồn tộc Hồn Vô Nhai, Hoàng tử của thần triều Vĩnh Hằng Doãn Chính Đức, Thánh nữ Phượng tộc Phượng Thái Vi, bộ tộc Thiên Ngưu Ngưu Trụ, Vương tử tộc Tinh Linh Orlando…
Đều là nhóm thiên kiêu đứng đầu của đại hội Vạn tộc!
…
Lúc Diệp Thanh lọt vào đội quân đầu thì cuối cùng Tô Trạch cũng tới được tầng thứ nhất.
Khoảnh khắc hắn vừa xuất hiện.
Vù!
Bàn tay ngưng tụ từ đốm sáng xuất hiện, đập xuống Tô Trạch.
Một luồng sáng xanh hiện ra.
Một tiếng nổ rền vang vang lên, bàn tay nổ tan.
Tiểu Thanh lượn trên không trung một vòng rồi mới trở về quấn lấy cổ tay của Tô Trạch.