Độ khống chế đạo tắc của hắn đã đạt tới cực hạn 30 % của tu sĩ dưới Hóa Thần đỉnh phong, rất hiểu về thứ như đạo tắc.
Có lẽ là vì nguyên nhân này nên hắn rất nhạy cảm với những thứ tương tự đạo tắc.
Cho dù loại dao động này rất là yếu ớt, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được khá là rõ ràng!
…
Cùng lúc đó.
Trong lúc vô hình, một luồng dao động mênh mông khó hiểu lặng lẽ xuất hiện!
Tựa như quái vật lớn thức tỉnh, dao động này nhanh chóng khuếch tán ra, nhưng lại không có chút khác thường nào xuất hiện!
Trong Thăng Tiên đài.
Một ông già mặt mũi già nua chậm rãi mở mắt!
Cặp mắt kia thâm thúy vô cùng, cứ như thể cả sao trời đều đã bị dung nạp vào trong đó rồi vậy, mênh mông vô ngần, ánh sao lấp lóe, có cảnh tượng tinh cầu lớn sống lại rồi lại hủy diệt xuất hiện.
Khí linh!
Khí linh của Thăng Tiên đài đã thức tỉnh!
Một âm thanh có hơi khàn khàn vang lên trong không gian không biết tên này, trong giọng nói còn mang theo một tia tò mò.
"Hình như… Có người tu luyện cảm giác được ý cảnh của ba mươi ba Trọng Thiên?"
Đột nhiên ánh mắt của ông già trở nên sắc bén, hắn nhìn ra phía ngoài, bắt đầu tìm tòi trong hơn chục ngàn thí sinh.
Chỉ một thoáng hắn đã tìm được mục tiêu.
Nhìn Tô Trạch đang chậm rãi leo lên, trong ánh mắt của ông già toát lên vẻ ngạc nhiên.
"Thằng nhãi này… thú vị đấy!"
Nhưng ngay sau đó, trên khuôn mặt khá là bình thản của ông già bỗng lộ ra sự kinh ngạc.
Ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới, nhìn Trảm Tiên kiếm bên hông của Tô Trạch!
"Là… Là nàng?"
Ánh mắt sắc bén đó như xuyên thấu hết thảy, nhìn thẳng vào kiếm linh ở trong Trảm Tiên kiếm!
Cùng lúc đó.
Khi ánh mắt của ông già khóa nhìn chằm chằm vào Trảm Tiên kiếm.
Kiếm linh ở trong kiếm như có cảm ứng, thân kiếm rung lên, phát ra tiếng kiếm kêu nhỏ.
Kiếm linh thức tỉnh, nhìn về phía Thăng Tiên đài với vẻ ngờ ngợ.
Nhưng nàng lại không phát hiện được bất cứ điều gì.
Điều này làm kiếm linh thấy có hơi nghi ngờ, ban nãy bản thân rõ ràng cảm thấy bị theo dõi, nhưng giờ lại không cảm nhận được nữa.
Nghĩ đến sự khác biệt của Thăng Tiên đài, kiếm linh quyết định nhắc nhở Tô Trạch một tiếng.
"Hình như khí linh ở bên trong thức tỉnh rồi, không biết tình huống ra sao, ngươi cẩn thận chút!"
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên ở trong đầu Tô Trạch.
Tô Trạch hơi sững sờ, khẽ híp mắt, tốc độ leo lên lại không hề giảm.
…
"Phát hiện ta rồi ư?"
Giọng nói có chứa một chút ý cười và kinh ngạc tán thán vang lên.
Ông già nhìn Trảm Tiên kiếm, rồi lại nhìn thoáng qua Tô Trạch đang leo lên vững vàng, khóe môi cong lên, nở một nụ cười, hắn lẩm bẩm nói:
" Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ thôi, nhưng lại có thể khống chế đạo tắc tới mức độ này, thảo nào lại cảm giác ra được ý cảnh của ba mươi ba Trọng Thiên!
Ghê thật, ghê thật!
Quả nhiên giới trẻ bây giờ người sau giỏi hơn người trước!
Nếu đã vậy, thì để ta thử lại trình độ của ngươi đi!
Nếu có thể vượt qua… thì lão phu sẽ tặng ngươi một đại tạo hóa!"
Dứt lời, ông già khí linh của Thăng Tiên đài mặt mang ý cười, nhìn Tô Trạch đã lên tới tầng thứ hai, nghĩ thầm trong đầu, ngay tức khắc có gì đó bị sửa.
…
Tầng thứ hai.
Nhìn bàn tay khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình kia, Tô Trạch nhướn mày.
Có gì đó sai sai.
Tiểu Thanh ra tay, đánh nát bàn tay luôn, Tô Trạch vượt qua tầng thứ hai một cách dễ dàng.
Nhưng dù vậy, mày của Tô Trạch vẫn không giãn ra.
Tô Trạch hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua thử thách mà những thí sinh khác phải đối mặt, xem xong thì trong lòng hắn lại càng thấy nghi ngờ hơn.
Độ khó của thử thách ban nãy mà mình đối mặt rõ ràng khó hơn của những thí sinh khác một chút!
Chuyện gì thế này!?
Ánh mắt của Tô Trạch đảo quanh, nhìn về phía Thăng Tiên đài ở dưới chân.
Chẳng nhẽ là… Khí linh ở đây nhằm vào mình!?
Chuyện này không phải không có khả năng.
Những gì ban nãy kiếm linh nói, khí linh của Thăng Tiên đài hình như đã tỉnh.
Nếu là như vậy, thì đã giải thích được chuyện vì sao thử thách của mình trước đó lại khác với những thí sinh khác.
Nhưng… Khí linh kia lên cơn gì à mà sao lại nhằm vào mình?
Chỉ chốc lát sau.
Tô Trạch lắc đầu, không thèm nghĩ về những chuyện làm người ta phiền lòng này nữa.
Chắc chắn là mình không có quan hệ nhân quả ân oán gì với khí linh đó, bây giờ mình đang leo đàng hoàng mà nó còn cố ý làm khó mình thì đúng là hết chỗ nói rồi.
Hơn nữa nếu như đúng phương có ác ý với mình thật thì kiếm linh cũng sẽ nhắc nhở mình.
Tô Trạch thở ra một hơi, tập trung tinh thần chăm chú lĩnh ngộ loại ý cảnh huyền diệu này.
Cảm ngộ trong lòng hắn cũng càng sâu sắc hơn, đang tích lũy dần dần, hình như sắp phá kén mà ra, lĩnh ngộ được sự ảo diệu trong đó.
…
"Cảm giác của thằng nhãi này nhạy bén thật đó! Phát hiện ra điểm khác nhau rồi sao?"
Tiếng cười ở vang lên trong không gian không biết tên, mặt mày ông già đầy ý cười, chậm rãi nói: "Nếu đã vậy, ta đây cũng không cần giả bộ nữa, tăng thêm chút áp lực cho ngươi ha!"
Lời còn chưa dứt, hắn nghĩ thầm trong đầu, lại thay đổi chút trận văn trên Thăng Tiên đài.
…
Cho tới bây giờ, phần lớn cường giả đang xem cuộc chiến đều bị những thí sinh trong đội quân dẫn đầu hấp dẫn rồi.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, lúc này đều đã lên tới tầng sáu!
Chiến đấu vô cùng căng thẳng!
Hàng loạt bóng dáng mông lung hiện lên ở Thăng Tiên đài, một đám người cầm các loại vũ khí trong tay, tản ra dao động cực lớn, tấn công những thí sinh lên tới tầng thứ sáu!
Rầm rầm rầm!!
Sau khi tiếng nổ rền vang vang lên thì trận chiến kết thúc rất nhanh.
Nhưng người sáng suốt vẫn nhìn ra được chênh lệch giữa các thí sinh qua thử thánh lần này!
Mạnh mẽ nhất là những thí sinh như Hồn Vô Nhai, khi đối mặt với thử thách ở tầng thứ sáu vẫn thấy dễ dàng, một kích giết chết quang ảnh mà mình đối mặt ngay trong tích tắc.
Người kém hơn một chút thì phải mất mấy chiêu mới đánh tan được đối phương.
Mấy người yếu nhất thì còn phải dây dưa mất một khoảng thời gian ngắn thì mới vượt ải được.