Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 557 - Chương 557: Dùng Thiên Lôi Để Rèn Luyện Cơ Thể (2)

Chương 557: Dùng thiên lôi để rèn luyện cơ thể (2) Chương 557: Dùng thiên lôi để rèn luyện cơ thể (2)

Nếu không, bất cứ lúc nào cũng có thể không giữ được cái mạng nhỏ! Nhưng Tô Trạch thì sao? Bây giờ hắn đối xử với thiên lôi như thế nào? Đặc biệt là trực tiếp dùng thân thể để chống lại? Là mình điên rồi, hay Tô Trạch điên rồi? Điều quan trọng nhất là...Tô Trạch người ta bị thiên lôi đánh mạnh vài lần, hình như cũng không xuất hiện bất thường gì! Có lẽ hắn điên rồi. Ầm ầm! Xa xa, tiếng sấm ầm ầm không ngừng truyền đến. Từng dòng thiên lôi xuất hiện, bổ thẳng lên người Tô Trạch. Trên thân thể hắn, những tia sáng vàng và ánh điện hòa quyện vào nhau chập chờn, dòng điện lách tách lưu động trên da, giống như là từng con rắn nhỏ bơi lội! Chỉ có điều, loại rắn nhỏ này có thể gây chết người. Ánh mắt Tô Trạch lúc này đã hoàn toàn biến thành màu vàng, linh lực màu vàng trong đan điền trong cơ thể bị điều động điên cuồng, chảy vào trong tứ chi bách hải, tiến vào trong các bộ phận thân thể, không ngừng dẫn dắt thiên lôi! Hắn chủ động để thiên lôi tiến vào trong thân thể của mình! Cũng dẫn dắt những dòng điện kia vận chuyển trong thân thể, đả thông kinh mạch máu thịt và bộ xương ngọc! Dùng thiên lôi để rèn luyện cơ thể! Đó là một cách điên rồ! Nhưng Tô Trạch thật sự bắt đầu rồi! Từng đợt cảm giác đau đớn từ trong cơ thể truyền đến, hơn nữa cảm giác đau đớn không ngừng tăng lên! Cho dù là thân thể Tô Trạch có sức mạnh khủng khiếp, hiện giờ cũng đã cảm giác được một chút thống khổ cực hạn xuất hiện!Uy lực của thiên lôi ở độ cao này quá mạnh, trong đó lại ẩn chứa một tia năng lượng tử khí, làm cho bản chất của nó được tăng lên! Nếu không có tử khí kia, sự uy hiếp của thiên lôi này đối với Tô Trạch vẫn rất nhỏ! Nhưng hiện tại không giống, khiến cho Tô Trạch cảm nhận được uy hiếp cực lớn! Ầm ầm! Lại là một dòng thiên lôi thô to giáng xuống, cứng rắn nện vào thân thể hắn!

Thân thể Tô Trạch nhoáng lên một cái, kêu lên một tiếng đau đớn, nơi bị thiên lôi đánh trúng lóe ra ánh sáng màu vàng, có từng vết máu xuất hiện!

Dưới sự công phá không ngừng của thiên lôi có thể so sánh với đòn đánh của Hóa Thần, cuối cùng hắn cũng bị thương! Từng giọt máu tươi từ trong miệng vết thương tràn ra, những giọt máu trong suốt như pha lê, ở giữa lóe ra ánh sáng vàng, có chút chói mắt. Máu tươi vừa mới chảy ra đã lập tức bị ánh điện nóng rực xung quanh làm bốc hơi, chỉ còn lại vết thương đỏ tươi ở trên bề mặt da, trông có chút ghê rợn. Tô Trạch khẽ nhíu mày, ánh mắt như điện, ngẩng đầu nhìn mấy dòng thiên lôi phía trên lần nữa giáng xuống, khuôn mặt vẫn bình thản như nước! Cảm giác đau đớn từ khắp nơi trên thân thể truyền đến, không ngừng kích thích thần kinh của hắn! Loại cảm giác này, hắn đã rất lâu rồi không cảm nhận được. Từ khi kích hoạt hạt giống Long Tượng càng ngày càng nhiều, rất ít đối thủ có thể uy hiếp hắn. Lần trước cảm nhận được đau đớn, hình như vẫn là lúc luyện kiếm trong rừng trúc, lúc bị lão Tuyết đánh một trận. Nghĩ tới đây, khóe môi Tô Trạch khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười. Hắn còn nhớ rõ biểu cảm khiếp sợ của lão Tuyết lúc mình tăng Lăng Vân kiếm quyết lên viên mãn.

Về sau hình như là khiếp sợ nhiều lần, lão Tuyết không biết là chết lặng hay là thành thói quen, bất kể mình làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, hắn luôn có thể duy trì sự bình tĩnh. Loại biểu cảm đó rất hiếm khi nhìn thấy được.

Cũng chính là lúc đó, chính mình độ kiếp, lão Tuyết lớn tiếng không hổ thẹn nói chỉ là thiên kiếp, búng tay là có thể tiêu diệt. Kết quả khi thiên kiếp của mình giáng xuống, lão đầu tử chạy nhanh hơn thỏ, trực tiếp vứt bỏ chính mình! Khi đó là chuyện đột phá đến Kim Đan, đến bây giờ mới có mấy tháng trôi qua mà thôi, lại cảm giác giống như đã qua rất lâu rồi. Có lẽ trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện. Vô số người tu luyện đang đứng ngoài quan sát, sợ là dù thế nào cũng không tưởng tượng được, tại thời khắc mấu chốt khi thiên lôi ập xuống đầu này, Tô Trạch còn dám phân tâm nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó! Mà lúc này, động tác của Tô Trạch ngừng lại, tự nhiên sẽ có ý nghĩa khác trong mắt bọn họ!

Tô Trạch bị thương rồi!

Hễ là người tu luyện có tu vi coi như tạm được thì đều có thể nhìn thấy mấy vết thương trên người Tô Trạch, miệng vết thương đỏ tươi, vô cùng nổi bật, muốn không nhìn thấy cũng không được.

Đồng thời bây giờ cơ thể Tô Trạch cứ luôn run rẩy, động tác leo lên cũng dừng lại, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.

Chẳng lẽ… Tô Trạch đã đến cực hạn rồi!?

Nhất thời, vô số người tu luyện căng cứng tinh thần, rất hồi hộp nhìn chằm chằm Tô Trạch, sợ mình bỏ lỡ cảnh tượng Tô Trạch ngã xuống lúc cuối cùng!

Linh Hư động thiên.

Tất nhiên đông đảo cường giả phát hiện cảnh này.

“Cuối cùng cũng đến cực hạn của hắn rồi sao?”

“Đã sắp lên đến độ cao tám nghìn mét, đến cực hạn cũng là chuyện bình thường.”

“Cơ thể hắn càng ngày càng run rẩy dữ dội! Mau nhìn, miệng vết thương trên người hắn lại nhiều thêm chút, ánh vàng bảo vệ cơ thể cũng mờ đi không ít!”

Các cường giả thi nhau nhìn về phía sau lưng Tô Trạch, quả nhiên lại thêm mấy vết thương trông rất dữ tợn.

Có máu tươi trào ra, nhưng lập tức bị bốc hơi sạch sẽ!

Đủ loại biểu hiện, dường như đều đang chứng minh Tô Trạch đã đi đến cực hạn!

Trên thực tế, áp lực Tô Trạch phải đối mặt lúc này quả thật không nhỏ!

Nhưng nếu nói đã đến cực hạn, trái lại cũng chưa đến mức!

Sở dĩ trên người xuất hiện vết thương, có một nguyên nhân vô cùng quan trọng.

Đó chính là hắn hoàn toàn không sử dụng Bất Diệt Kim Thân!

Mở ra Bất Diệt Kim Thân sẽ khiến cho phần lớn sấm sét không cách nào tiếp xúc với cơ thể của hắn, sẽ bị ngăn ở bên ngoài, lại càng không cần phải nói đến chuyện tiến vào bên trong cơ thể rèn luyện thân thể!

Bởi vậy, vì có thể khiến cho cơ thể mình càng thêm rắn rỏi, có thể nói Tô Trạch đã hoàn toàn từ bỏ việc chống đỡ!

Linh lực chỉ dùng ở mức nhỏ nhất, miễn cưỡng có thể triệt tiêu áp lực để hắn có thể tiếp tục leo lên, Bất Diệt Kim Thân hoàn toàn bị trấn áp, kiềm chế những ánh vàng đó ở sâu trong cơ thể, chỉ bảo vệ lục phủ ngũ tạng quan trọng!

Bình Luận (0)
Comment