Những thí sinh kia cũng như vậy, biểu cảm trên mặt không giống nhau.
Có hâm mộ, có ghen ghét, có sùng bái, có khiếp sợ, còn có một số cảm xúc phức tạp khó hiểu…
Trong đó biểu cảm của đám thí sinh Hồn Vô Nhai là phức tạp nhất!
Từ lúc đầu khiếp sợ khi nhìn thấy Tô Trạch phá vỡ kỷ lục của Lý Trường Sinh, đến sợ hãi khi nhìn thấy Tô Trạch dùng cơ thể cứng rắn chống đỡ sấm sét, cho đến bây giờ thì đã hơi mất cảm giác rồi!
Dường như thực lực của Tô Trạch không cùng một cấp bậc với mình!
Nếu mình ở vị trí bây giờ của Tô Trạch, e rằng ngay cả cơ hội nhúc nhích cũng không có, sẽ trực tiếp bị bổ thành tro bụi!
Cho dù có bảo vật phòng thân, cũng chỉ có thể ngăn cản nửa khắc nhất thời, bảo vật nào cũng sẽ đến lúc mất đi hiệu lực, đến lúc đó là mình xong đời!
So sánh với bây giờ Tô Trạch chỉ dựa vào bản thân, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc!
Trong lúc nhất thời, cảm giác thất bại sâu sắc xuất hiện trong lòng đám thiên kiêu Hồn Vô Nhai!
Chênh lệch… thật sự quá lớn!
Dưới loại cảm xúc cực đoan này, suy nghĩ trong lòng một bộ phận thiên kiêu đã hơi vặn vẹo!
Bây giờ bọn họ chỉ muốn nhìn thấy Tô Trạch thất bại!
Cho dù biểu hiện của Tô Trạch nghịch thiên như thế nào cũng không sao cả!
Chỉ cần thất bại, chỉ cần thằng nhóc này thất bại là tốt rồi, chỉ cần chứng minh thằng nhóc này cũng sẽ thất bại, cũng có chuyện không làm được là tốt rồi!
Như vậy… bọn họ mới có chút ít lòng tin đuổi theo Tô Trạch, thậm chí tương lai mới có can đảm đối mặt trực tiếp với Tô Trạch!
Suy nghĩ tương tự giống như tâm ma xuất hiện trong lòng đám thiên kiêu Hồn Vô Nhai, Anthony, cuối cùng hóa thành một loại cố chấp, một loại điên cuồng!
Một nghìn mét cuối cùng của Thiên Ngoại Thiên?
Cho dù là cửa ải khó khăn gì thì cũng xuất hiện cả đi!
Đến đánh bại thằng nhóc kia, khiến hắn chật vật ngã xuống, ngã xuống khỏi Thăng Tiên đài giống như mình trước đó!
Trong ánh mắt đám thiên kiêu Hồn Vô Nhai, Doãn Chính Đức hiện ra điên cuồng, hai mắt đỏ bừng nhìn chòng chọc bóng lưng Tô Trạch ở nơi xa, trong lòng đang điên cuồng gào thét!
Mà cùng lúc đó.
Trên Thiên Ngoại Thiên, bóng hình Tô Trạch thoắt một cái đã lên đến độ cao hơn chín nghìn mét! Trong chốc lát, toàn bộ đất trời chìm vào im lặng!
Có sức mạnh vô hình đang ngưng tụ!
Trong nháy mắt tiếp theo.
Vù!
Hư không rung động!
Vô số phù văn xuất hiện trong hư không, cũng dần dần ngưng thực, vô số Trật Tự thần liên từ trong hư không nhô ra, màu sắc sặc sỡ, lực lượng đạo tắc đậm đặc đến cùng cực tràn ngập bên trên nó, âm thanh đại đạo vang vọng quanh quẩn giữa đất trời!
Thử thách một nghìn mét cuối cùng có liên quan đến đạo tắc đại đạo!
Lúc này trên Thiên Ngoại Thiên bỗng nhiên có vô số Trật Tự thần liên thò ra từ trong hư không, quấn quanh khắp không trung.
Ánh sáng bảy màu xuất hiện, lóe ra hào quang lóa mắt!
Vô số ánh sáng hư ảo đang ngưng thực trên không trung, sau đó lại biến mất không thấy đâu nữa, là không ngừng chuyển đổi giữa hư và thực.
Không ngừng có đạo âm vang lên, giống như đại năng đang lẩm bẩm, niệm những kinh văn cổ xưa, âm thanh mơ hồ không rõ, hàm nghĩa trong đó cũng tối nghĩa khó hiểu, âm tiết hoàn toàn xa lạ, căn bản không phải thứ từng tồn tại trong thế giới Vạn Tộc!Dù là mấy vị Độ Kiếp đại năng thì sắc mặt cũng hơi nghiêm nghị, cẩn thận lắng nghe âm thanh phập phù bất định kia, ý đồ thu hoạch tin tức nào đó ở bên trong!
Nhưng ngay sau đó, các Cung chủ thở dài lắc đầu nói: “Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không hiểu được chút ít ý tứ nào trong âm thanh kia.”
“Lão tổ nói, có lẽ nó liên quan đến bí mật trong Địa Tiên giới, cho dù là đám người trong đó thì cũng không có bao nhiêu đại năng hiểu được loại âm tiết kia, lại càng không cần phải nói đến chúng ta!”
Hạo Vũ cung chủ nhỏ giọng thì thầm một câu.
“Tô Trạch sắp bắt đầu rồi, chắc hẳn đến nơi này, hắn sẽ mang tất cả át chủ bài ra sử dụng! Một đoạn cuối cùng, ít nhất cần phải có sức chiến đấu của Hóa Thần trung kỳ mới được, bằng không, rất khó leo lên!”
Tu Di cung chủ chắp tay trước ngực, khẽ tiếp lời: “Cứ xem đi, xem thực lực thật sự của Tô Trạch!”
“Thể chất hoặc là bí mật gì đó của hắn thật sự biến thái, mạnh hơn ta năm đó rất nhiều!”
Nguyên Thủy cung chủ lẩm bẩm một mình, tập trung nhìn về phía Tô Trạch ở nơi xa.
Không chỉ như vậy, trong cung điện, trong các thành trì của thế giới Vạn Tộc bên ngoài, tất cả sinh linh có thể nhìn thấy cảnh tượng này đều dừng chuyện đang làm trong tay.
Đa số đều ngồi xếp bằng trên mặt đất, người tu luyện có ý đồ lĩnh ngộ huyền bí trên Thiên Ngoại Thiên đều đứng dậy, lựa chọn từ bỏ, dành thời gian cuối cùng quan sát Tô Trạch leo lên trên!
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thế giới Vạn Tộc, không biết bao nhiêu sinh linh đã mở linh trí đến trình độ nhất định đều ngẩng đầu nhìn lên, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm hư ảnh trên đỉnh đầu!
Bọn họ nhìn chăm chú bóng hình nhỏ bé kia, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Trong liên minh Nhân tộc, vô số người đều căng thẳng, ngay cả thở mạnh cũng không dám mà nhìn chằm chằm vào hư ảnh trên đỉnh đầu, sợ bỏ lỡ cái gì.
Lữ Tranh Đạo yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng mờ ảo của Tô Trạch, nắm tay không tự chủ siết chặt lại!…
Mà lúc này, trong một hư không hẻo lánh không biết tên nào đó.
Tiếng nổ vang lên ầm ầm!
Sấm sét màu vàng to như núi lớn buông xuống, bổ về phía ông lão tóc bạc mặc áo màu xám tro ung dung đứng sừng sững trong hư không!
Thiên kiếp của Tuyết Lệ Hàn… buông xuống rồi!
Khí tức kinh khủng tràn ngập toàn bộ hư không, chớp điện thô to không ngừng lóe sáng, chỉ một tia chớp điện đánh xuống cũng đã có thể đánh một mảnh thế giới không hoàn chỉnh thành tro tàn!
Thiên kiếp lóe ra đủ mọi màu sắc, tràn ngập đủ mọi khí tức mang tính hủy diệt.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy, sắc mặt Tuyết Lệ Hàn vẫn vô cùng bình thản, hơi ưỡn thẳng lưng, mấy cái mõ đeo bên hông va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Đột nhiên.
Trong lòng Tuyết Lệ Hàn có cảm giác, ánh mắt lóe lên, chợt nhìn chăm chú về một phương hướng trong hư không.