Khi thấy Tô Trạch leo lên đến đỉnh Thiên Ngoại Thiên, bầu không khí trong chốc lát đã chìm vào im lặng ngắn ngủi.
Ngay lập tức.
Soạt!
Toàn bộ cung điện đều trở nên sôi sục!
Thực sự nhìn thấy Tô Trạch leo lên đến đỉnh Thiên Ngoại Thiên và biết rằng hắn có thể lên đến đỉnh là hai chuyện khác nhau, nhất là cách mà Tô Trạch leo lên đỉnh là nghiền nát cả đoạn đường đi, khiến cho các cường giả càng thêm kinh ngạc!
Trong nhất thời, bọn họ bắt đầu lao nhao thảo luận sôi nổi.
Đám người của Nhân tộc vô cùng kích động, hò hét phấn khích.
Tuy nhiên, biểu hiện của một số người tu luyện lại có vẻ hơi khác thường.
Sau khi nhìn thấy Tô Trạch đang đứng trên Thiên Ngoại Thiên, Hồn Vô Nhai cảm thấy chút sức lực cuối cùng trong cơ thể đã cạn kiệt!
Đột nhiên, sắc mặt của hắn chuyển từ tái nhợt sang xám xịt, đồng tử không chút sức sống, như thể hắn đã mất hết nhu cầu theo đuổi mọi thứ.
Đã kích thật sự quá lớn!
Thực lực mà Tô Trạch thể hiện thực sự quá khiến cho người ta kinh ngạc, khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Cho dù có tự tin đến đâu, đều cũng không thể có suy nghĩ có thể vượt qua Tô Trạch!
Không chỉ có hắn, những thí sinh khác như Doãn Chính Đức, Orlando, Anthony... đều như thế này, sắc mặt xám xịt, lòng như tro tàn, trong mắt không còn chút thần thái nào, như thể đã chết rồi vậy.
Sắc mặt của một số thiên kiêu khác vẫn có thể chấp nhận được, chẳng hạn như Phượng Thải Vi... khả năng chấp nhận mạnh hơn một chút.
Tất nhiên, cũng có thể do là sư phụ của nàng đã nhắc nhở nàng từ trước, khiến cho nàng không khinh thường Tô Trạch đến vậy.
Hưng phất nhất không nghi ngờ gì nữa chính là thiên kiêu của Nhân tộc, hận không thể chạy thẳng đến để ăn mừng với Tô Trạch.
Diệp Thanh mặt đỏ bừng, hét lên theo kiểu trút giận, ánh mắt cuồng nhiệt, hưng phấn đến tột cùng.
Ở thế giới bên ngoài vào lúc này, tất cả mọi nơi trên thế giới Vạn Tộc cũng đang náo động và kinh ngạc.
Nhìn bóng dáng ở nơi cao kia, nhìn thiếu niên đang đứng sừng sững ở đỉnh của Thiên Ngoại Thiên kia, vẻ mặt của vô số người tu luyện tràn đầy sự kinh ngạc và hâm mộ, hơn nữa còn có sự sùng bái và ngưỡng mộ đối với thiên kiêu.
Ngay cả một số người có tu vi cao hơn Tô Trạch thì cũng sinh ra sự kinh sợ trong lòng.
Bọn họ biết rằng với thiên phú và thực lực của Tô Trạch, không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ sớm đạt tới cấp độ của bọn họ, cũng sẽ nhanh chóng vượt qua bọn họ!
Không bao lâu nữa thế giới Vạn Tộc sẽ có thêm một nhân vật lớn nữa!
Tất cả người tu luyện đều ngẩng đầu nhìn bóng dáng của Tô Trạch trên bầu trời, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, phối hợp với bầu trời đầy kim quang kia, chỉ cảm thấy có một mặt trời treo lơ lửng phía trên bầu trời!
Liên minh Nhân tộc đã rơi vào trạng thái sôi sục, vô số người đang chạy trên đường một cách hào hứng, hò reo, nhảy múa, ăn mừng, hét lên tên của Tô Trạch.
Trên mặt của bọn họ đầy tự hào và hãnh diện!
Tô Trạch, là thiên kiêu của Nhân tộc, là thiên kiêu của bọn họ!
Không chỉ trong Liên minh Nhân tộc.
Tại thời khắc này, mỗi một ngóc ngách của thế giới Vạn Tộc, bất cứ nơi nào có thể nhìn thấy hư ảnh trên bầu trời, tất cả sinh linh đều sẽ in sâu cái tên Tô Trạch này trong tâm trí!
Tại thời khắc này, tên của Tô Trạch đã trở thành chủ đề bàn tán của những người tu luyện và thậm chí là vô số sinh linh bình thường!
Tại thời khắc này, trong thế giới Vạn Tộc, không ai không biết đến, không ai không rõ tên của Tô Trạch!
Tại thời khắc này, Nhân tộc Tô Trạch, vang danh thiên hạ!
Cũng vào lúc này, ở khắp nơi trên thế giới, hư ảnh trên bầu trời đang dần dần biến mất.
Chuyến leo lên của Tô Trạch đã kết thúc, nên tự nhiên sẽ không còn hình chiếu nữa.
Một lúc sau, hư ảnh đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng trong thế giới Vạn Tộc, vô số sinh linh vẫn đang thảo luận về những gì bọn họ vừa nhìn thấy.
...
Cùng lúc đó.
Linh Hư động thiên.
Lý Trường Sinh cố kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, quay đầu về phía mấy người Trương Mục Chi đang phấn khích nói:
“Đừng nóng vội, vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, Tô Trạch vẫn còn bước một bước vẫn chưa hoàn thành!
Vẫn phải cảm nhận được những thứ chứa đựng trong Thiên Ngoại Thiên, nếu may mắn sẽ giúp ích rất nhiều cho con đường tu luyện sau này của hắn!”
Mấy người Trương Mục Chi nghe xong lời này, lập tức đè nén kích động trong lòng, không chớp mắt nhìn về phía Thiên Ngoại Thiên.
Các thí sinh và cường giả đứng đầu ở mỗi bên nghe thấy điều này, ngay lập tức lấy lại tinh thần, nhìn sang.
Bên trong Thiên Ngoại Thiên có ẩn chứa thứ gì?
Bọn họ ở gần như vậy, nói không chừng đợi lát nữa có thể có hưởng ké được một ít cơ duyên.
Ngay cả khi không hưởng ké được, thì cũng sẽ thu được rất nhiều kiến thức!
Rất nhanh sau đó, bên trong cung điện im ắng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng bàn tán thì thầm.
Mà lần này.
Ầm!
Một tiếng vang hơi nặng nề xuất hiện, một ánh sáng lộng lẫy đột nhiên bùng phát từ Thiên Ngoại Thiên, một bầu trời xuất hiện!
Trên Thiên Ngoại Thiên.
Tô Trạch quay lại theo giọng nói, phát hiện xung quanh mình đã bị một ánh sáng chói lọi bao phủ.
Trong vô thức, một cảm giác không thể giải thích nổi xuất hiên trong lòng.
Trong nhất thời, cảm giác bồn chồn trong lòng dần dần biến mất, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại.
Kim quang dần dần lắng xuống, sau khi cự tượng trên bầu trời quay lại liếc nhìn thiên địa, thì cũng từ từ biến mất.
Cảm giác không thể giải thích được đó ngày càng mạnh mẽ hơn.
Âm thanh của đại đạo vang lên, như có một đại năng đang rao giảng bên tai.
Âm tiết trong giọng nói vô cùng tối nghĩa, nhưng lại khiến Tô Trạch tự nhiên hiểu được ý nghĩa trong đó.
“Ba mươi ba Trọng Thiên...”
Bên trong đôi mắt của Tô Trạch lóe lên kim quang, hắn lẩm bẩm một mình, chậm rãi đi về phía trước.
Ầm!
Ánh sáng từ trên Thiên Ngoại Thiên chiếu thẳng vào bầu trời, thải quang rơi xuống, nhuộm toàn bộ Linh Hư động thiên thành một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc.
Hư ảnh trên bầu trời thiên khung đột nhiên bắt đầu thay đổi, một tầng “trời” khác đột nhiên bị tách ra khỏi bầu trời!
Ngay sau đó, hư ảnh nhanh chóng lóe lên, số lượng “trời” cũng nhanh chóng tăng lên, nhanh chóng đạt đến ba mươi ba tầng!