Giọng nói già nua lại vang lên, nghe có vẻ rất trang trọng.
Tô Trạch khẽ gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
Cơ duyên một khi mất thì sẽ không có lại, vẫn cần phải nắm chắc.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Vù.
Không gian bắt đầu biến dạng, một điểm đen đột nhiên xuất hiện trong đó.
Ngay sau đó, tất cả ánh sáng rực rỡ đều bị nuốt vào trong điểm đen, mọi thứ dường như trở về con số không, mọi thứ dường như đều đã biến mất.
Cảm giác này rất kỳ diệu, thậm chí còn khiến Tô Trạch hơi bối rối.
Hắn cảm thấy như thể mình không tồn tại, mất đi cảm giác về bản thân, hoặc dùng một từ rất khó chịu để miêu tả, “khái niệm” của mình bị xóa?
Hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì, diễn biến đã bắt đầu.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng lúc đầu, trong lòng Tô Trạch chấn động, trong lòng xuất hiện cảm giác vô cùng kinh ngạc và một loại giác cảm vô cùng hoang đường.
Đây con mẹ nó là... đang diễn tả lại diễn biến sự ra đời của vũ trụ sao!?
Trong một khoảng bóng tối hư vô.
Một “đốm sáng” màu đen lơ lửng ở trung tâm của mọi thứ.
Diễn biến đang tiếp tục, Tô Trạch không còn cảm nhận được khái niệm thời gian nữa, nhưng mà nghĩ lại thì chắc hẳn là đã lâu lắm rồi.
Không biết qua bao lâu.
Ầm!
Một tiếng nổ vang và ánh sáng chói mắt bộc phát ra từ “điểm sáng màu đen”!
Khoảnh khắc tiếp theo, sự tiến hóa của thế giới hiện ra trước mặt Tô Trạch!
Từng thế giới nhỏ xuất hiện rồi bị phá hủy, những mảnh vỡ do vụ nổ tạo ra trôi nổi trong hỗn độn vô biên.
Có những sinh vật mạnh mẽ được sinh ra, kích thước vô cùng khổng lồ, ngoại hình vô cùng kỳ lạ, khó có thể diễn tả bằng lời!
Bọn họ bước đi trong hư không, dừng lại ở từng thế giới nhỏ.
Có sinh linh đang tạo ra, có sinh linh đang phá hủy...
Bọn họ đã làm rất nhiều điều, cuối cùng lần lượt trở nên im lặng, mỗi người tìm đền một nơi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Cảnh tượng bắt đầu nhấp nháy, mọi thứ trong đó thay đổi nhanh chóng, nhanh đến mức Tô Trạch căn bản là không thể nhìn rõ.
Sau một lúc, cảnh tượng đột nhiên trở lại bình thường.
Mà khoảnh khắc tiếp theo, một ánh sáng trắng xuất hiện trong hỗn độn.
Ngay sau đó là một tiếng nổ lớn!
Hỗn độn bị xé nát bởi những sinh vật mạnh mẽ xa lạ.
Những dao động đáng sợ đã làm xáo trộn toàn bộ hỗn độn, vô số sinh linh đang ngủ say bị đánh thức, khá nhiều trong số chúng thậm chí không có thời gian để phản ứng, thì đã trực tiếp biến thành tro bụi.
Những sinh linh còn sống lại thì người trước dã xuống người sau lao lên, lao về phía nguồn phát ra ánh sáng trắng.
Một cuộc chiến nổ ra ở nơi đó.
Có tiếng la hét thảm thiết, có huyết quang lóe lên.
Cuối cùng, một số ít sinh vật đã trốn thoát với cơ thể bê bết máu, tìm được một nơi để tiếp tục giấc ngủ của mình.
Hỗn độn bị chia thành hai nửa, một phần bắt đầu chìm xuống, phần kia bắt đầu nổi lên...
Tô Trạch nhìn cảnh tượng trước mặt, cả người hoàn toàn chết lặng.
Quen, quá quen thuộc!
Mọi thứ vừa nhìn thấy đều quá quen thuộc!
Không phải hắn đã tận mắt chứng kiến, mà là hắn đã nghe rất nhiều lần!
Chuyện về Bàn Cổ khai thiên lập địa!
Truyền thuyết thần thoại này đã được lưu truyền rất lâu, bây giờ lại được hiện ra trước mặt Tô Trạch theo cách như vậy!
“Nhóc con, thế nào rồi? Học thêm được nhiều thứ rồi đúng không?”
Lúc này, giọng nói của ông lão lại vang lên, trong đó có chút đắc ý.
“Đó không phải là thứ mà ai cũng có thể biết và nhìn thấy!
Tên nhóc nhà ngươi có thể nhìn thấy đúng là cực kỳ may mắn!”
Nghe thấy giọng nói đắc ý bên tai, trong nhất thời Tô Trạch cũng không biết nói gì cho phải.
Không lẽ nói là tất cả nhứng gì hắn nhìn thấy trước mắt, trong một khoảng thời gian nào đó mà mình đã trải qua, thứ này đã quen thuộc với hơn một tỷ người?
Cảnh tượng mà ông già linh khí coi như là bảo bối thật ra chỉ là một cuốn sách thiếu nhi dành cho một đứa trẻ ba tuổi?
Tất nhiên, ngay cả khi những lời này được nói ra, chủ nhân của giọng nói kia có lẽ cũng sẽ nghĩ rằng mình bị điên và đang nói nhảm thôi.
Vì vậy, Tô Trạch chỉ lắc đầu, tập trung vào cảnh tượng trước mặt.
Tại thời điểm này, “thế giới” đã được hình thành hoàn chỉnh, vô số sinh linh đang sinh sôi nảy nở trong đó.
Không có ngoại lệ, mỗi một sinh vật trong đó đều cực kỳ mạnh mẽ, trời sinh đã có được sức mạnh mạnh mẽ!
Tô Trạch ban đầu nghĩ rằng hắn có thể đoán được cảnh tượng đó sau ở một mức độ nào đó.
Nhưng tại thời điểm này, cảnh tượng đột nhiên bắt đầu nhấp nháy, sau đó dừng lại.
“Hừm, những cảnh tượng sau đó bị thiếu mất, chính ta cũng không nhớ ra...”
Giọng nói già nua vang lên.
Tô Trạch hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng, cảnh tượng lại xuất hiện.
Nhưng khi cảnh tượng xuất hiện lại, thời gian bên trong không biết đã trôi qua bao lâu.
Trước mắt là một thế giới mà con đường tu luyện vô cùng thịnh vượng, trong đó có vô số môn phái, vô số cường giả ra đời, thậm chí còn có vương triều người tu luyện mạnh mẽ, mỗi vương triều đó đều có khả năng thay đổi thế giới, trong số đó kẻ yếu nhất thậm chí đều là cường giả Hóa Thần!
Hợp Đạo thì là nhiều vô số kể, cường giả Độ Kiếp cũng có ở khắp mọi nơi!
Năng lượng không biết tên nào đó tràn ngập khắp thế giới này, có vô số kỳ trân dị bảo, cơ duyên ở khắp mọi nơi, bảo vật ở khắp mọi nơi!
“Đây là Địa Tiên giới?”
Tô Trạch không thể kìm được mà lên tiếng hỏi.
“Ừ.” Giọng nói già nua trả lời rất ngắn gọn.
Đột nhiên, Tô Trạch nhíu mày, ánh mắt của hắn lóe lên.
Có một cuộc chiến nổ ra trong Địa Tiên giới!
Vô số cường giả xuất hiện, che phủ cả bầu trời, Hóa Thần là quân tốt, Hợp Đạo là tiểu tướng, Độ Kiếp là tướng lĩnh, mà Thiên Nhân... cũng chỉ là tướng lĩnh mà thôi thôi!
Tô Trạch tận mắt nhìn thấy cường giả có khí tức kéo dài như muốn phá tan thế giới, vô số Độ Kiếp, Hợp Đạo cúi đầu hành lễ, vô cùng kính cẩn!
Đó là... tồn tại vượt qua cả tiên!
Khoảnh khắc tiếp theo, chiến tranh bùng nổ!
Răng rắc răng rắc!
Ánh mắt của Tô Trạch hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khoảng không trước mặt vậy mà lại vỡ tan!