Kim quang lấp lòe không ngừng, lồng ngực móp méo và hai tay biến dạng đã khôi phục như thường …
Thương tích của hắn lấy một loại tốc độ vượt qua lẽ thường mà khôi phục lại.
Đồng thời, trước mắt Tô Trạch lóe ra một quầng sáng nửa trong suốt hư ảo.
Từng món từng món bùa chú bảo vật từ từ xuất hiện trước mặt Tô Trạch.
Mỗi một món đều có giá cả trên trời, chí ít lúc bình thường Tô Trạch chắn chắn sẽ không mua.
Nhưng lúc này, căn bản là hắn chẳng quan tâm tiêu hao bao nhiêu tu vi!
Còn mạng mới có tương lai.
Tô Trạch cắn chặt răng, điên cuồng tìm kiếm trong đống bảo vật, liên tục sàng lọc.
Hắn đang tìm thứ có thể phá giải cục diện hiện nay.
Do đó, ngay từ đầu hắn đã tìm kiếm trong đống báu vật thứ có giá từ mười triệu trở lên.
Dù cho như vậy, đến giờ hắn đã nhìn ít nhất cũng hàng ngàn hàng vạn món bảo vật, nhưng không có món nào có ích.
Đối phương không phải cường giả bình thường, không phải Độ Kiếp, không phải Thiên Nhân, mà là cường giả vượt qua cả Thiên Nhân.
Thứ bình thường đối với hắn mà nói chẳng có tác dụng gì.
Đương nhiên Tô Trạch cũng rất rõ điều này.
Nếu hắn muốn giết chết đối phương, đó gần như là chuyện không thể nào.Cho nên bây giờ hắn muốn tìm một thứ có thể đánh đối phương bỏ chạy, hoặc chí ít có thể ngăn cản được thú vui của đối phương.
Hoặc là có thể đánh vỡ được lá chắn thần niệm bao trùm Linh Hư động thiên.
Đến lúc đó, bốn vị Độ Kiếp chắc chắn sẽ thông báo sức mạnh chính xác trong thế giới Vạn Tộc.
Chờ bọn họ chi viện tới tự nhiên nguy hiểm sẽ được loại bỏ.
Chỉ là phương pháp này … không quá chắc chắn.
Tiếp viện cũng cần phải có thời gian.
Cho dù cường giả đến trợ giúp là người Trường Sinh, có thể vượt qua khoảng cách ngàn vạn dặm trong nháy mắt đến được đây.
Nhưng thời gian này … cũng cần thời gian một cái “chớp mắt”.
Thời gian nghe ra rất ngắn.
Nhưng đối với rất nhiều cường giả mà nói, cái gọi là nháy mắt này cũng đủ để họ làm rất nhiều chuyện.
Đến lúc đó mình là thằng nhóc cản trở đối phương, chỉ sợ sẽ trực tiếp kéo đầy thù hận.
Lúc đó đối phương thẹn quá hóa giận, muốn giết chết mình thì phải làm sao?
Có lẽ cường giả một phương này có thể chi viện kịp thời.
Nhưng lỡ như thì sao?
Lỡ như cường giả thế giới Vạn Tộc đến muộn một chút thì thế nào, muộn mất một cái “chớp mắt” thì sao?
Vậy thì mạng nhỏ của mình … còn sao?
Thậm chí có thể nói là Tô Trạch cũng nghi ngờ, đối với mấy vị cường giả đó mà nói, cường giả Địa Tiên giới mới là đối thủ quan trọng nhất, căn bản là lười quản chuyện của hắn.
Suy cho cùng bản thân hắn giờ cũng chỉ là Nguyên Anh.
Cho dù là thiên tài yêu nghiệt thế nào đi nữa, đối với mấy vị đại lão này mà nói cũng không quan trọng bằng cường giả Địa Tiên giới.
Lỡ giống như vậy, vậy thì càng xong đời.
Tô Trạch không dám đánh cược.
Hiện giờ hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm, mong muốn duy nhất chính là sống sót.
Chỉ có sống mới có tư cách nói chuyện tương lai.
Nói cách khác, một thiên tài yêu nghiệt chết đi, thì chỉ trong thời gian ngắn sẽ bị tất cả lãng quên.
Chứ đừng nói đến mục tiêu của hắn vẫn chưa hoàn thành.
Năm đó phụ mẫu hắn mất tích chính là do mấy tên khốn Địa Tiên giới này.Nếu giờ hắn cũng bị cường giả Địa Tiên giới giết chết.
Vậy thật sự chính là xuất thân ra trận chưa thắng đã bỏ mạng rồi.
Đến lúc đó, sợ là hắn chết cũng không nhắm mắt.
Nhất định phải sống sót.
Mắt Tô Trạch đỏ bừng, một trận điên cuồng và tàn nhẫn hiện lên trong mắt.
Quầng sáng trước mắt lập lòe cực nhanh, vô số món bảo vật vừa xuất hiện lại biến mất.
Thực lực hiện giờ của hắn căn bản không đủ để uy hiếp được đối phương.
Phương pháp duy nhất chính là nhờ mấy thứ trong hệ thống thương thành giúp đỡ.
Bên trong ngay cả Long Tượng Tu Thân quyết cũng có thể phục hồi, chứng minh chắc chắn tồn tại thứ có cấp độ này.
Đương nhiên giá chắc chắn rất đắt.
Nhưng nếu so sánh với tính mạng thì tu vi tính là gì.
Tu vi không có còn có thể tìm lại.
Đám Hồn Vô Nhai, Doãn Chính Đức, Anthony, Orlando không phải đều còn sống đấy sao?
Ngoài bọn họ, còn có đám cường giả giàu có, gì mà Hóa Thần Hợp Đạo, đã sống lâu như vậy chắc của cải rất nhiều.
“Con mẹ nó! Nếu lần này ông đây đem tên nhóc đó đuổi đi, đám nhóc các ngươi phải cho ta một khoản lớn cảm ơn ơn cứu mạng của ta đấy … đến lúc đó ta đi đào toàn bộ phần mộ tổ tiên của các ngươi!”
Tô Trạch đỏ mắt, hung tợn tự nói.
Ầm!
Lại là một đợt chấn động đánh úp lại.
Phụt!
Tô Trạch lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi, một cánh tay lại gãy xương.
“Mẹ nó, mẹ nó …”
Hắn không hề quan tâm, mắng chửi điên cuồng, đang lục lọi hệ thống thương thành cực nhanh.
Lúc này, Tô Trạch toàn tâm toàn ý tập trung vào trong đó, quên mất toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.
Đột nhiên.
Động tác của Tô Trạch dừng lại, ánh mắt dán chặt vào một món bảo vật.
Tìm được rồi.
Chỉ thấy, trong bảng điều khiển của hệ thống thương thành đang trôi lơ lửng một món bảo vật được bao phủ ánh hào quang đen tím.
Bên dưới của nó có tên bảo vật, phần giới thiệu và giá bán ra của nó.
“Tên: Vô Chung thạch bàn.”
“Cấp bậc: tiên khí! (đạo binh bản mệnh của Địa Tiên)”
“Giá bán …”
Ánh mắt của Tô Trạch dừng lại trên mục giá cả, nội tâm vừa nóng hừng hực giống như bị một chậu nước lạnh giội lên, đột nhiên lạnh lẽo.
Một chuỗi số dài xuất hiện trước mắt Tô trạch.
“Giá bán: Sáu mươi tỷ.”
Chuỗi số đó khiến Tô Trạch nhất thời không phản ứng kịp.
Tu vi sáu mươi tỷ!
Mẹ nó …
Toàn bộ giá trị con người của hắn hiện giờ chỉ mới hơn bốn tỷ mà thôi.
Lấy gì mà mua cái tiên khí giá tròn sáu mươi tỷ này.
Tô Trạch còn chú ý đến hệ thống có lòng ghi chú, nói món binh khí này là đạo binh bản mệnh của một vị Địa Tiên.
Địa Tiên?
Và sự tồn tại trên Độ Kiếp có gì khác nhau?
Trong Tiên chắc chắn có phân chia cấp bậc, “Địa Tiên” này hẳn chính là một phần trong đó, cũng không biết là mạnh hơn trên Độ Kiếp hay là giống trên Độ Kiếp.
Dù nói thế nào thì Vô Chung thạch bàn này rất phù hợp với tình trạng hiện giờ của hắn.
Trong phần giới thiệu mà hệ thống đưa ra, nói nó có củng cố không gian, có thể nắn lại không gian bị vỡ nát, sau khi thúc đẩy đến một mức độ nhất định, thậm chí còn có thể gây nhiễu loạn thời không một chút trong một phạm vi nhỏ.
Uy lực hùng mạnh, thứ mà nó đề cập đến hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng đắt quá!Tu vi sáu mươi tỷ, hoàn toàn không mua nổi.