Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 583 - Chương 583: Ông Già Khí Linh: Thằng Nhóc Con Nhà Người Sao Thế? (2)

Chương 583: Ông già khí linh: Thằng nhóc con nhà người sao thế? (2) Chương 583: Ông già khí linh: Thằng nhóc con nhà người sao thế? (2)

Mặc dù bọn họ biết thực lực của mình không thấm vào đâu.

Nhưng con kiến bé nhỏ cũng có thể cắn chết con voi to, số lượng nhiều thì vẫn có hiệu quả.

. . .

Đối mặt với mười tên cảnh giới Độ Kiếp đột nhiên xuất hiện, sắc mặt của bốn vị Nguyên Thủy cung chủ cũng không tốt lắm, nhưng đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm nên lập tức bắt đầu chiến đấu.

Mà cùng lúc đó, một tầng ánh sáng đầy màu sắc xuất hiện, sau đó ngưng tụ lại thành một ảo ảnh, ngăn cản hai tên cảnh giới Độ Kiếp!

“Tiền bối! Đừng phân tâm giúp bọn ta!”

Nguyên Thủy cung chủ thấy thế thì chấn động cả người, lên tiếng hét to.

Trong mắt hắn, bốn người bọn họ nhất định phải chết, bây giờ nếu để Thăng Tiên đài chia nhỏ lực lượng ra giúp đỡ thì chỉ lãng phí thêm mà thôi.

Nếu như để cho đám cường giả ở đối diện nắm bắt được cơ hội thì đúng là mất nhiều hơn được!

Ai ngờ, ông già khí linh lại hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.

Hắn vừa giúp đỡ bốn vị Cung chủ ngăn cản hai tên Độ Kiếp, vừa vận hết toàn lực tấn công Hoa Dung địa tiên ở trong khe không gian!

Ầm ầm ầm!

Cuộc chiến vô cùng căng thẳng!

Ở bên trong Thăng Tiên đài, cơ thể của ông già khí linh đã mờ ảo đi ít nhiều.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Trạch cách đó không xa, ánh mắt rơi vào trên người Tô Trạch đang ở phía trên mảnh vỡ!

“Thằng ranh con nhà người. . . nếu mà ngươi nói điêu thì hai người chúng ra sẽ là tội nhân thật sự đấy!”

Ông già khí linh lẩm bẩm trong miệng một câu.

Thật ra thì bốn vị Cung chủ đều không biết rằng là.

Vừa nãy ông già khí linh ngăn bọn họ lại cũng không phải là vì bản thân hắn có cách phá tan không gian vững chắc của Hoa Dung địa tiên.

Mà là bởi vì. . . Tô Trạch truyền âm cho hắn, nói rằng hắn có cách phá tan không gian kiên cố một lần nữa, khiến đám cường giả ở phía trước không thể duy trì thông đạo không gian!

Lúc nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên của ông già khí linh là không tin.

Dẫu sao thì ngay cả hắn cũng không có cách nào.

Thì một kẻ tu luyện nho nhỏ ở cảnh giới Nguyên Anh như Tô Trạch thì có thể có cách gì cơ chứ?

Chẳng qua hắn lập tức nhớ tới điểm đặc biệt của Tô Trạch, nghĩ đến tiên lực trong cơ thể hắn, nghĩ đến thanh kiếm Tô Trạch treo bên hông, nhớ đến con cự tượng màu vàng kim đội trời đạp đất vừa nãy!

Có lẽ. . . Tô Trạch thật sự có cách!

Ông già khí linh biết thân phận Tô Trạch không tầm thường, nhất định còn có lá bài chưa lật.

Nếu không thì hắn không thể tiếp xúc được với loại công pháp đó, cũng không thể mạnh được như hiện tại!

Chính vì thế, ông già khí linh đánh cược một lần!

Hắn biết như thế là rất mạo hiểm, nhưng hắn biết rõ lực lượng ở Phàm giới bây giờ yếu ớt đến nhường nào.

Nếu như bốn gã Độ Kiếp này lại chết, thì áp lực bên đám Đế quan kia lại càng lớn hơn nữa!

Thậm chí, có thể vì sự thay đổi lực lượng nhỏ này mà Đế quan càng chết nhiều cường giả hơn nữa!

Năm đó người lập ra Đế quan cứu hắn về, ân huệ đó cho dù thế nào đi nữa thì cũng phải trả lại.

Đương nhiên là bảo vệ tính mạng con cháu của bọn họ cũng nằm trong số đó!

Chẳng qua là không biết Tô Trạch có cách gì?

Ông già khí linh không biết nên trong lòng rất lo lắng, không biết quyết định của mình liệu có đúng không.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tô Trạch, muốn biết xem trong hồ lô của tên nhãi này đang bán cái gì.

Thế mà chỉ trong nháy mắt, hai mắt của hắn trợn to, đờ đẫn cả người!

Chỉ thấy.

Trong đống mảnh vỡ ở nơi xa kia, Tô Trạch cẩn thận thu liễm hơi thở của mình, ngón tay hắn điểm nhẹ lên sau lưng mảnh vỡ mà hắn trộm về.

Sau đó. . . ông già khí linh nhận ra là mảnh vỡ đó biến mất rồi.

Không đơn giản là được thu vào trong nhẫn không gian, mà giống như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn nữa!

Phải biết rằng trên mảnh vỡ ấy có một ít thần niệm của hắn lưu lại, mặc dù bây giờ Thiên Ngoại Thiên đã nứt vỡ rồi, nhưng vẫn xem như là…một phần cơ thể hắn.

Thế nhưng bây giờ thì…trực tiếp biến mất luôn?

Chuyện gì thế này?

Thằng oắt con này trộm mất mảnh vỡ của mình rồi?

Trong vô thức, trong đầu ông già khí linh hiện lên suy nghĩ như thế!

Giờ là lúc nào hả trời!

Cho dù ngươi có muốn phát tài thì cũng không phải là lúc này!

Hơn nữa, mẹ nó đó là cơ thể của lão tử mà!

Cho dù ngươi có trộm đi nữa nhưng đừng có mà trộm ngay dưới mí mắt của lão tử như thế chứ!

Trong giây phút đó, trong đầu ông già khí linh xuất hiện một suy nghĩ rất rõ ràng là…

Hắn muốn bóp chết Tô Trạch.

Ông già khí linh vẫn vô cùng rõ ràng đối với giá trị bản thân.

Năm đó mấy vị cường giả trong tứ đại Thiên cung có thể nói là tìm ra chí bảo thiên hạ, thậm chí dùng rất nhiều cường giả ở Địa Tiên giới khi giao chiến thu hoạch đều lấy ra.

Cuối cùng, dưới sự phối hợp hợp lực của vô số chí bảo cùng với mấy vị cường giả, mới trợ giúp Thăng Tiên đài tạo thành thân thể hiện tại!

Có thể nói, Thăng Tiên đài cao vạn trượng hoàn toàn là dùng bảo vật chồng chất mà ra!

Thiên Ngoại Thiên cũng như thế, đó đều là bảo vật trong bảo vật của năm đó, tinh hoa trong tinh hoa.

Hiện tại mặc dù là vỡ nứt, nhưng những giá trị bản thân của mảnh vỡ bảo vật này vẫn vô cùng kinh người!

Nếu là thao tác thoả đáng mà nói, có thể cầm đi luyện chế bảo vật mới!

Tất nhiên, trong trường hợp bình thường thì không ai có lá gan đánh loại chủ ý này.

Tuy nhiên lúc này, không chỉ có người có loại táo bạo này hơn nữa còn biểu diễn hiện trường!

Chợt nhìn, Ông già khí linh thiếu chút nữa bị Tô Trạch làm cho tức chết!

Bởi vì hắn thật sự là không thể tưởng tượng được, thu thập những mảnh vỡ kia có thể có quan hệ gì với việc Tô Trạch ngăn cản cường giả Địa Tiên giới!!?

Phía bên kia.

Giữa vô số mảnh vỡ.

Tô Trạch đang cẩn thận hành động.

Kèm theo hành động của hắn, từng khối mảnh ngọc thạch lớn hay nhỏ biến mất không thấy gì nữa, hóa thành tu vi xuất hiện trong bảng hệ thống.

Bình Luận (0)
Comment