Vì vậy, trong các Địa Tiên, một căn cứ quan trọng để phân định thực lực chính là Địa Tiên này có đạo binh Địa Tiên hay không!
Nếu như có, thường sẽ là những cường giả cấp Địa Tiên, có thể đột phá cấp cao hơn!
Nếu không thì phần lớn là dậm chân tại chỗ ở cảnh giới Địa Tiên này!
Hoa Dung địa tiên tất nhiên hiểu rõ những điều này.
Đạo binh của hắn giờ đây chỉ mới ở hình dạng sơ khai, còn chưa thành hình hoàn toàn, còn thiếu chút sau cùng mới có thể thực sự trở thành đạo binh Địa Tiên!
Hắn càng hiểu rõ uy lực của đạo binh Địa Tiên!
Đặc biệt là Vô Chung thạch bàn trong tay Tô Trạch cho hắn một cảm giác nguy hiểm tới gần.
Không ổn!
Mắt của Hoa Dung địa tiên lóe sáng, trong lòng kinh ngạc, tức thì ý thức được sự việc đang phát triển theo hướng không thể điều khiển.
Nhất định phải ngăn tên tiểu tử đó, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đều đổ sông đổ biển, cơ hội vạn năm có một này cũng sẽ vụt mất!
Vù!
Phút chốc, ánh sáng dâng tràn.
Đôi mắt của hắn sáng lên, chiếu rọi trong hư không mênh mông.
Một lúc sau, một mảnh trời sao lấp lánh hiện ra trước mặt Tô Trạch và khí linh Thăng Tiên đài!
Ánh sao rực rỡ, lấp lánh liên hồi, vầng sáng tựa như dịu dàng nhưng lại ẩn chứa ý định giết người cực lớn trong đó!
Sau đó, từng ngôi sao trên bầu trời sao đều sáng lên, ánh sao rực rỡ, lan rộng ra dày đặc!
Khi Tô Trạch lấy Vô Chung thạch bàn ra, ông già khí linh đã dự đoán được Hoa Dung địa tiên chắc chắn sẽ chó cùng rứt giậu nên đã phòng bị từ sớm.
Vào lúc những ngôi sao sáng lên, mặt hắn đanh lại, thần quang trên người tỏa sáng, Thăng Tiên đài nổ vang, phát ra ánh sáng trắng bao lấy hắn và Tô Trạch.
Ầm ầm ầm!
Lúc sau, ánh sao sắp tới gần, liên tiếp tấn công vào lớp màn bảo vệ ánh sáng trắng!
Mặt ông già khí linh lập tức đỏ lên, chỉ cảm thấy có áp lực nặng nề, mức tiêu hao tăng vô cùng nhanh!
Răng rắc răng rắc…
Tiếng vỡ vụn.
Trên Thăng Tiên đài xuất hiện từng vết nứt, đã có những mảnh nứt vụn rơi từ Thăng Tiên đài xuống!
Ông già khí linh lại không hề để tâm, vừa ra sức ngăn những đòn đánh của Hoa Dung địa tiên vừa suy nghĩ, trong Thăng Tiên đài bỗng lóe lên một luồng ánh sáng trắng bao quanh Tô Trạch, tử khí tinh thuần hiện ra, truyền vào trong người Tô Trạch!
Đó là tử khí kì bí mà trước đây Tô Trạch đã chiếm đoạt khá nhiều, dùng nó để kích hoạt mấy trăm hạt giống Long Tượng.
Đây là thứ mà Thăng Tiên đài không biết đã tốn bao nhiêu năm mới tích góp được, giờ đây lại không giữ lại được chút nào mà truyền vào người Tô Trạch!
Đương nhiên, không phải là vì giúp tăng tu vi cho Tô Trạch, mà là để tăng sức mạnh, bơm thêm sức mạnh cho đạo binh Địa Tiên kia!
Bảo vật đổi lấy từ trong hệ thống, vào lúc xuất hiện đã nhận Tô Trạch làm chủ.
Nếu như còn gạt bỏ thần niệm rồi đưa cho ông già khí linh, vậy thì quá lãng phí thời gian rồi.
Hơn nữa ông già khí linh tuy có thể đoán ra được một phần công dụng của Vô Chung thạch bàn, nhưng chắc chắc không rõ bằng Tô Trạch.
Tô Trạch cảm nhận được tử khí ở trong người, khẽ thở phào một hơi, tiếp đó khẽ gầm lên, ra sức điều khiển những tử khí từ trong người truyền vào trong Vô Chung thạch bàn!
Rắc rắc…
Trong chốc lát, thạch bàn khởi động, tự động lơ lửng trước mặt Tô Trạch, chín chữ cổ được khắc trên đó tỏa ra vầng sáng.
Một mùi cổ kính mà thê lương lặng yên xuất hiện, tỏa ra từ trong thạch bàn, chớp mắt đã tỏa khắp mọi nơi!
Tô Trạch có thể cảm nhận được, trong đó dường như có gì đó đang thức tỉnh.
Nhưng không giống khí linh, mà giống thứ gì khác.
Vù!
Lượng lớn tử khí tràn vào trong làm cho đạo binh Địa Tiên này dần dần thức tỉnh.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tô Trạch không khỏi cảm khái.
Truyền nhiều tử khí như vậy mới có chút động tĩnh, nếu như dùng linh lực của mình để truyền, e là rút hết linh lực cũng vô dụng.
Ở nơi không xa, sắc mặt của Hoa Dung địa tiên ngày càng khó coi, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng và khẩn thiết.
Sắp không kịp rồi!
Một khi sử dụng đạo binh Địa Tiên chưa kích hoạt, bản thân hắn sẽ gay mất.
Nghĩ tới đây, hắn bắt đầu điên lên, không đoái hoài những thứ khác nữa, tiên lực tuôn trào, điên cuồng điều khiển tinh quang tấn công Thăng Tiên đài!
Răng rắc răng rắc!
Vết nứt trên Thăng Tiên đài càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn.
Thậm chí có một vết nứt cực lớn gần như sắp xuyên qua cả đài cao!
Trên Thăng Tiên đài, ông già khí linh đang đứng sừng sững, nét mặt bình tĩnh.
Người hắn có vài chỗ bắt đầu trở nên hư ảo, cả người chốc chốc lại tỏa sáng.
Hắn sắp đến cực hạn rồi!
Vậy mà ông già khí linh giống như không có chút cảm giác nào với điều này, dốc toàn lực ngăn đòn của Hoa Dung địa tiên.
Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Tô Trạch, muốn biết chuẩn bị đến đâu rồi.
Tô Trạch không chú ý đến ánh mắt của hắn, tất cả lực chú ý đều dồn vào việc điều khiển thạch bàn!
Bấy giờ xung quanh thạch bàn, thời gian và không gian giống như bị bóp méo, làm cho người hắn lúc ẩn lúc hiện, dường như không còn ở trong khoảng thời gian này nữa.
Xuất hiện một sức mạnh huyền diệu, trán Tô Trạch toát mồ hôi lạnh, hắn đã cảm nhận được sự kinh khủng của thứ sức mạnh đó.
Điều khiển Vô Chung thạch bàn cần tiêu hao linh lực, thao túng được nó cũng vậy, tuy ít hơn nhiều nhưng đối với Tô Trạch cũng là một gánh nặng rất lớn!
Trong đan điền, sắc vàng mênh mông đang giảm đi với tốc độ mắt thịt có thể nhìn thấy, không bao lâu đã khô cạn hoàn toàn.
Ầm!
Chính vào lúc này, lại có một tiếng nổ lớn!
Nửa người của ông già khí linh đã hóa thành hư ảnh, một mảnh vỡ lớn rơi từ Thăng Tiên đài xuống!
Tình hình đang ngày càng nguy cấp!
Nhưng ông già khí linh không hề thúc giục, biết được bây giờ là thời điểm quan trọng nhất, không thể làm phiền Tô Trạch.
Chính vào lúc này.
Rắc!
Tiếng va chạm giòn rã vang lên.
Tiếng động không lớn, nhưng truyền rất rõ vào tai của mỗi một sinh linh trong Linh Hư động thiên!
Phút chốc, thời gian dường như ngừng lại ở giây phút này, cả một vùng hoang vu tĩnh mịch!