Bọn họ tùy tiện bế quan cũng đã mất mấy năm, thậm chí là hai mươi mấy năm!
Người tu luyện ở cảnh giới như hắn thì thời gian bế quan sẽ càng dài hơn.
Tùy tiện bế quan một lần cũng mất mười mấy năm, kể cả hơn trăm năm cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi!
Thời gian năm ngày chỉ giống như một cái chớp mắt mà thôi.
Nếu lúc đầu mà Tô Trạch nói với hắn chỉ cần thời gian là năm ngày thôi thì hắn tuyệt đối sẽ không tin Tô Trạch.
Nói cho cùng năm ngày thì có thể làm gì chứ?
Năm đó hắn triệu tập nhiều cường giả như thế, cũng không thiếu đại sư luyện khí, nhưng hợp lực lại để phục hồi Thăng Tiên đài cũng mất đến nửa tháng!
Thế nhưng Tô Trạch thì sao?
Chỉ có một người, mà năm ngày đã làm được rồi?
Lấy trình độ như thế so ra thì thậm chí còn ưu tú hơn cả bản thân hắn năm đó đưa người đi làm?
Thái Hư chân nhân theo bản năng cảm thấy không thể tin nổi.
Thế nhưng bây giờ sự thực bày ra trước mặt hắn, khiến hắn không thể không tin.
“Lâu quá à?”
Tô Trạch lại bổ sung thêm một câu.
Vẻ mặt Thái Hư chân nhân vô cùng kỳ lạ, cố gắng ép lại sự tò mò và khiếp sợ trong lòng, khó khăn lắc đầu nói:
“Không phải, là quá ngắn!”
“Hả?”
Tô Trạch nghe vậy thì khẽ nhíu mày, bỗng cảm thấy không hiểu rõ lắm.
Hắn không hiểu rõ chuyện này lắm, không biết quá trình cụ thể và thời gian tương ứng, nếu không thì đợi thêm một thời gian nữa vậy.
Nhưng mà cũng không quan trọng, dù sao thì bây giờ ông già khí linh cũng không nói ra chuyện chữa trị.”Được rồi. “ Ông già khí linh nói với Thái Hư chân nhân, “Thái Hư, truyền thừa của Tô Trạch không phải là thứ phàm tục bình thường, đương nhiên là có cách của bọn họ.
Đừng chỉ nhìn vào thời gian hoàn thành ngắn ngủi, cái giá mà hắn phải trả cũng rất lớn đấy.”
Thái Hư chân nhân nghe thấy như thế thì quay đầu nhìn về phía cung điện, phát hiện ra đồ mình đưa đến trước kia đã biến mất rồi.
Hắn gật đầu, khôi phục lại sắc mặt bình tĩnh, sau đó vẻ mặt lại trịnh trọng lên rất nhiều, lùi về phía sau một bước, lạy Tô Trạch một lạy.
“Tiểu hữu Tô Trạch, đa tạ!”
Tô Trạch thấy thế thì nhanh chóng nghiêng người, không nhận lễ của hắn.
Mặc dù đối phương nhìn qua thì rất trẻ tuổi nhưng trên thực tế thì không biết tuổi tác ra sao, nhưng còn lớn hơn lão Tuyết đầu tóc bạc phơ không biết bao nhiêu tuổi.
Tô Trạch thật sự không nhận nổi lễ này, vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Ông già khí linh cũng giúp hắn rất nhiều, bây giờ bản thân hắn cứu mạng hắn cũng là việc nên làm.
Mà hắn cũng không phải chịu tổn thất gì, lại còn thu hoạch được rất nhiều tu vi.
Mà quan trọng hơn là kiếm kinh có được Tiên Linh Lung là có thể khôi phục lại cấp bậc tiên khí, đó đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi!
Vì thế nên Tô Trạch vội nói: “Tiền bối quá lời rồi, đó đều là việc ta nên làm, nếu không phải có khí linh tiền bối thì ta đã sớm chết rồi.”
Thái Hư chân nhân lắc đầu: “Nếu như không có lời ngươi nói thì e là Phàm giới đã gặp nguy rồi.
Nếu như vị kia tiến vào Phàm giới thì đến ta cũng không phải là đối thủ của hắn.”
“Liệu bọn họ có thông qua nơi này để xâm lấn một lần nữa không?”
Tô Trạch nghĩ đến điều này thì hỏi.
“Thế thì không đâu.”
Thái Hư chân nhân lắc đầu, nhìn Tô Trạch chăm chú một lúc rồi thở dài nói: “Uy lực tự bạo của một đạo binh Địa Tiên đã khiến cho chỗ yếu điểm của không gian trực tiếp lâm vào hỗn loạn rồi!
Trải qua mấy ngày phục hồi vừa qua thì nơi đó đã trở nên kiên cố hơn rồi, sẽ không bị đánh bại đâu!”
“Làm sao mà hắn tìm được nhỉ, ta nhớ là lúc đó có nhìn thấy cảnh khí linh tiền bối thay đổi…
Chẳng lẽ khi đến được cảnh giới đó thì bọn họ có thể cảm nhận được hình ảnh lưu lại ư?”
Tô Trạch hỏi thêm một lần nữa, sắc mặt nghiêm trọng.
Thái Hư chân nhân gật đầu nói: “Đúng thế.
Với những Địa Tiên bậc này thì chỉ cần ngươi nhắc đến tên của bọn họ thôi thì bọn họ cũng sẽ cảm nhận được.
Nếu như khoảng cách không quá xa thì thậm chí có thể trực tiếp nhìn thấy hình ảnh của ngươi.
Nếu như thực lực của tên Địa Tiên đó mạnh thêm chút nữa thôi thì có khả năng còn có thêm thủ đoạn khác nữa đấy.
Chẳng qua thực lực của cái tên mấy hôm trước đó vẫn chưa đạt đến trình độ như thế, chỉ là vận may của các ngươi không tốt nên trong lúc có ảnh hưởng của sự biến đổi thì khoảng cách giữa chỗ yếu kém của không gian và các nguơi gần nhau quá.Hơn nữa hắn trời sinh có một đôi thiên nhãn, đương nhiên là có thể phát giác ra được ánh mắt của ngươi, cũng thuận theo đó mà tìm được đến nơi!”
Tô Trạch nghe Thái Hư chân nhân nói xong thì trong lòng càng cảm thán sự mạnh mẽ của đám người ở Địa Tiên .
Năng lực đến như thế thì quả thật là khó mà tưởng tượng nổi.
Cứ như là có quan hệ nhân quả trong sự u tối đó vậy.
Khi ngươi nhắc đến tên của hắn, giữa hai người bỗng sinh ra một mối quan hệ nhân quả, mà đối phương có thể thuận theo mối quan hệ nhân quả mỏng manh đó để tìm thấy sự tồn tại của ngươi!
Xem ra sau này nếu như chọc phải đám Địa Tiên đó thì nhất định không được nhắc đến tên của đối phương, nếu không thì sẽ bại lộ ngay lập tức!
Tô Trạch âm thầm nhớ lấy điều này, không dám quên.
Đến lúc đó hắn còn phải đi vào Địa Tiên giới, thì việc gặp phải cường giả Địa Tiên có cảnh giới càng cao hơn là điều hiển nhiên sẽ xảy ra.
Vì thế nên bây giờ hiểu rõ hơn bao nhiêu thì lúc đó nguy hiểm gặp phải sẽ ít đi bấy nhiêu.
Tô Trạch lại hỏi thêm rất nhiều vấn đề khác nữa.
Mà Thái Hư chân nhân thì biết gì nói đó, giải đáp hết thắc mắc cho Tô Trạch, chẳng giữ lại điều gì.
Tất nhiên là trên thực tế những điều mà Tô Trạch hỏi thăm cũng chẳng phải là bí mật gì với các cường giả Hóa Thần của Thiên cung.
Mặc dù bây giờ Tô Trạch vẫn chưa đến cảnh giới Hóa Thần, nhưng thực lực ở cảnh giới Hóa Thần thì vẫn có.
Cho nên nói thì cứ nói thôi.