Nhưng tích tiểu thành đại, số lượng nhiều, tích góp vào cũng là một con số rất lớn.
Cho nên, trước khi gặp được đối thủ thật sự, Tô Trạch nghiêm lệnh cấm Tiểu Hỏa sử dụng thuật Đại Hỏa Cầu.
Sau đó, bọn họ tiến vào chỗ sâu thật sự trong rừng.
Ở đó, yêu thú cấp D mới là cường giả thật sự, mà yêu thú cấp C cũng không hiếm thấy!
Vì để an toàn.
Tô Trạch chưa từng đi sâu nhiều, trực tiếp đi dạo vài vòng ở xung quanh bên ngoài.
Sau đó, bèn thu hoạch một đống lớn tài liệu trên người yêu thú cấp D.
Dưới sức mạnh thuần túy khủng bố của nó, thì yêu thú cấp D cũng không thể chịu nổi.
“Nội đan yêu thú cấp D sơ giai, có thể thu hồi tu vi ba trăm năm!”
“Da thú yêu thú cấp D sơ giai, có thể thu hồi tu vi một trăm năm!”
“Răng nanh yêu thú cấp D, có thể thu hồi tu vi một trăm lăm mươi năm!”
“Quả Thanh Lăng, linh quả cộng sinh yêu thú cấp D, có thể thu hồi tu vi hai trăm năm!”
“Máu đầu tim yêu thú cấp E cao giai, có thể thu hồi tu vi tám mươi năm!”
“Máu thịt yêu thú cấp D, có thể thu hồi tu vi hai trăm hai mươi năm! Ghi chú: Đây chính là đồ đại bổ đó, nếu kí chủ là nam, đề nghị bản thân lưu lại bồi bổ!”
“…”
Vật đại bổ?
Tô Trạch nhìn thấy vật có thể trực tiếp xem như thắt lưng mình, rồi nghĩ ngợi.
Bản thân tuổi trẻ khỏe mạnh, hơn nữa thân thể còn ở trạng thái dậy thì, đã có tư thế oai hùng của hiện giờ.
Hiển nhiên là không cần loại đồ vật này!
Nhưng chú Lâm…
Gần đây thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, lần trước cũng không hỏi ra nguyên nhân.
Nhưng sắc mặt kém, khẳng định là trên thân thể có vấn đề.
Mà hắn lại không chịu nói ra…
Càng nghĩ, hình như cũng chỉ có thể là nguyên nhân của phương diện đó, mới khiến chú Lâm khó có thể mở miệng!
Ôi!
Đàn ông mà, tuổi lớn rồi, không bằng trước kia không phải tình huống rất bình thường sao.
Tô Trạch đánh giá, Lâm Phàm là vì ban đầu ngại ngùng với bố vợ của mình, mới làm cho tình huống trở nên càng ngày càng kém!
Vừa hay hiện giờ, mình có thể lấy được đồ đại bổ này, lặng lẽ đưa cho hắn là được rồi.
Mấy ngày này, Lâm gia đối với Tô Trạch không tệ.
Mình tặng lại một chút lễ vật, cũng là nên làm!
“Tiểu Tô đến rồi à! Mau vào, lão gia tử chờ ngươi đã nửa ngày!”
Sáng sớm Trần Vĩ ở trong trang viên đi bộ, vừa đến cửa lớn, đã nhìn thấy Tô Trạch.
“Chú Trần.” Tô Trạch cười chào hỏi.
Hắn ngồi trên xe con, chưa tới một lúc đã đi tới trước biệt thự quen thuộc.
Vương lão nghe được tin tức, mặt mày hớn hở đi ra.
Hôm nay Lâm gia rất náo nhiệt, trong phòng dường như có rất nhiều người.
Tô Trạch nghi hoặc nói: “Vương lão, sao hôm nay náo nhiệt như vậy?”
Vương Lâm cười nói: “Tiểu tử ngươi, mấy ngày này cũng không biết làm gì, cũng không biết đến xem ta, Diệu Y vừa mới thông qua khảo hạch, thuận lợi đạt được tư cách tiến vào thí luyện tháp Trấn Yêu, cho nên những người này đều đến chúc mừng!”
“Ồ?”
Tô Trạch nghĩ một lúc, lúc này mới nhớ tới chuyện này.
Hắn sớm có tư cách thí luyện, cho nên từ lúc bắt đầu sẽ không chú ý chuyện qua khảo hạch.
Tô Trạch và Vương Lâm tiến vào trong phòng, đã nhìn thấy có mười mấy người trong phòng khách.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt Tô Trạch dừng một chút, phát hiện một bóng người quen thuộc.
“Hiệu trưởng? Sao ngươi lại tới đây?” Hắn hỏi.
Thang Nghĩa nhìn thấy Tô Trạch, khóe miệng vừa mới hiện ra một nụ cười, chợt đông lại.
“Lời này, sao ta không thể tới?”
Vương Lâm cười nói: “Hiệu trưởng Thang với ta xem như quen biết đã lâu, lúc trước lúc ở kinh đô bọn ta đã gặp mặt.”
Tô Trạch gật đầu, trong đầu suy nghĩ lóe lên.
Thực lực hiệu trưởng mạnh mẽ, còn quen biết Vương lão đã lâu, lúc trước hình như còn ở kinh đô?
Như vậy xem ra, hiệu trưởng giống như cũng là người có câu chuyện!
Mà vào lúc này.
Một âm thanh ngọt ngào véo von truyền vào trong tai.
“Tô Trạch, ngươi tới rồi?”
Ngay sau đó, làn gió quét qua, một bóng người cao gầy xuất hiện trước mắt.
Lâm Diệu Y cười vui vẻ, một đôi mắt sáng ngời cong thành hình bán nguyệt.
Tô Trạch cười nói: “Diệu Y, chúc mừng ngươi đạt được tư cách thí luyện tháp Trấn Yêu.”
Nghe được lời như thế, Lâm Diệu Y cười càng thêm vui vẻ.
Nàng bật chế độ trò chuyện, lôi kéo Tô Trạch bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải đối thủ mình gặp được trong khảo hạch.
“Ngươi đừng xem ta là luyện đan sư, nhưng thực lực của ta không tệ!”
“Mấy đối thủ kia, lại bởi vì ta là luyện đan sư dám coi thường ta! Thật sự là đáng giận!”
“Nhưng một bạn học cuối cùng, thực lực rất mạnh, nhưng mà ta vẫn thắng!”
“… . . .”
“À, đúng rồi! Tần Phong trên một bậc ngươi còn nhớ chứ, tên kia vậy mà cũng tham gia khảo hạch, còn thuận lợi thông qua, thực lực của hắn gia tăng rất nhiều, nghe nói mấy ngày này hắn liều mạng tu luyện, ăn rất nhiều Trúc Cơ đan, chính là vì tới tìm ngươi báo thù rửa hận.”
Lâm Diệu Y nói đến điều này, lập tức nở nụ cười.
Đáng tiếc nguyện vọng của Tần Phong chỉ sợ phải tan vỡ rồi.
Không ai rõ thực lực của Tô Trạch hơn nàng.
Mấy ngày trước, dưới yêu cầu của nàng, từng so tài một trận với Tô Trạch.
Không có bất kỳ bất ngờ nào, dường như ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, nàng đã trực tiếp bị chế phục!
Thực lực của Tô Trạch vượt xa mình, sâu không lường được!
Tần Phong chỉ mới vừa thăng cấp đến Trúc Cơ mà thôi, đã muốn khiêu chiến Tô Trạch?
Đó thật sự là có chút suy nghĩ nhiều rồi!
Bỗng nhiên Lâm Diệu Y cảm thấy một tia đau xót cho Tần Phong.
Bởi vì dựa theo xu thế phát triển hiện giờ, Tần Phong khẳng định là cả đời cũng không đuổi kịp bước chân của Tô Trạch.
Báo thù rửa hận?
Vậy có thể đợi đến kiếp sau rồi.
Nàng trò chuyện với Tô Trạch rất vui vẻ.
Nhưng cùng lúc đó, một khuôn mặt ở nơi xa đã đen như đáy nồi, trong mắt tràn đầy u ám, không nhìn thấy chút ánh sáng.
Lâm Phàm nhìn thấy hai bóng người trẻ tuổi đó, nội tâm vô cùng phiền muộn.
Mấy ngày qua, hắn gần như luôn chú ý đến Lâm Diệu Y và Tô Trạch.
Khi hắn không tiện xuất hiện, thậm chí còn kêu Trần Vĩ hỗ trợ quan sát tình huống.
Nhưng sự việc, dần dần phát triển theo hướng “Tồi tệ”.
Nhìn thấy quan hệ của con gái bảo bối của mình cùng Tô Trạch càng ngày càng tốt, nội tâm hắn đau đớn.
Ngay lúc này.
“Chú Lâm, ngươi nghĩ gì thế?”
âm thanh của Tô Trạch truyền đến, nhất thời khiến hắn bừng tỉnh.