Những bảo vật lấp lánh thần quan hiện ra từ hư vô, trực tiếp rơi xuống mặt đất như đồ bỏ đi.
Một lúc sau, mười ba ngọn núi bảo vật trong cung điện biến mất, bên trong tiểu thế giới đã phủ kín một tầng bảo vật.
“Đi thôi, đi Thiên cung xem.”
Thái Hư chân nhân nhìn Tô Trạch, ý cười trên mặt từ đầu đến cuối đều không giảm đi.
Tô Trạch gật đầu, nói: “Phải mang theo các linh thú của ta.”
“Không sao, nên làm.”
Thái Hư chân nhân gật đầu, sau đó một bàn tay khoác lên bả vai Tô Trạch, mang theo hắn biến mất khỏi cung điện.
Trong cung điện bên kia.
Thái Hư chân nhân và Tô Trạch, còn có bốn vị Độ Kiếp Lại xuất hiện.
Trong nháy mắt, cung điện rơi vào yên tĩnh.
Tiếng thảo luận lập tức ngừng lại, tất cả tu sĩ đều xoay người lại chuẩn bị hành lễ.
Nhưng, một luồng tiên quang hiện lên, ngăn cơ thể của bọn họ lại.
“Các vị không cần hành đại lễ này, đều là người cùng đường tu hành, không cần những lễ nghi phiền phức này.”
Thái Hư chân nhân cười, nhẹ giọng nói.
Lời nói như tiên âm lọt vào tai, vô số cường giả nhất thời đứng sững tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, những khó khăn tu hành gặp phải trong quá khứ lại được dễ dàng giải quyết vào lúc này!!!
Đây là thực lực của Thái Hư chân nhân, thầm vận dụng một chút thủ đoạn, lời nói bình thường, lại giống như ẩn chứa chí lý tu hành, hiệu quả như tưới nước lên đầu, giúp những cường giả này ra khỏi mê chướng.
Thủ đoạn bậc này, không khác gì tiên tích!
Nhân lúc các cường giả vẫn còn đứng sững tại chỗ, Tô Trạch đi vào trong đám người, tìm được Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa cùng với Hắc Đản cũng đang tràn ngập tiên quang trong mắt.
“Đi thôi đi thôi, đi dạo Thiên cung một vòng.”
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười tươi, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của ba người Tiểu Thanh.
Ba người Tiểu Thanh lập tức tỉnh táo lại, trong mắt lập tức tràn đầy hưng phấn cùng kích động, cùng với một tầng nước.
Vù một cái.
Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa nhào vào lòng Tô Trạch, hốc mắt đỏ hoe, dường như lập tức sắp khóc.
Trước đó, Tô Trạch chiến đấu đẫm máu, đi trên bên bờ sinh tử, cuối cùng đối mặt trực tiếp với Hoa Dung địa tiên, mấy lần suýt bị đánh chết!
Cảnh tượng lúc đó đều bị đám người Tiểu Thanh nhìn thấy.
Bắt đầu từ khi ra đời, các nàng vẫn luôn chiến đấu cùng với Tô Trạch, gần như không bỏ lỡ bất kỳ trận chiến nào, lúc nào cũng đều ở cùng nhau.
Mà trong tình huống đó, các nàng cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Trạch vật lộn vì mạng sống của chính mình!
Có trời mới biết lúc đó các nàng cảm thấy thế nào.
Tô Trạch hiểu được điều này, cười xoa đầu các nàng, không ngừng nhẹ giọng an ủi.
Về phần Hắc Đản, tên nhóc này một mực lơ lưng ở bên canh, không nói một lời.
Nhưng Tô Trạch cũng có thể cảm nhận được lo lắng trong lòng nó, cười vỗ nhẹ vỏ trứng cứng rắn của nó, nói:
“Đi thôi, đều là đám trẻ Nguyên Anh cảnh, khóc sướt mướt giống cái gì.”
Cùng lúc đó, tu sĩ xung quanh đều tỉnh táo lại, chú ý tới Tô Trạch đang ở bên cạnh mình, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.
Dù sao bây giờ, Tô Trạch đã là một nhân vật nổi tiếng, sức chiến đấu lại sánh vai với Hóa Thần, ngay cả Hợp Đạo gặp hắn cũng phải khách sáo!
Không ai dám bắt chuyện, hơn nữa bây giờ người ta đang giao lưu tình cảm với linh thú của mình, nếu mình tiến lên nói chuyện thật đúng là không có nhãn lực.
Cũng như các thí sinh Nhân tộc có quan hệ gần gũi với Tô Trạch, thấy thế ào ào xông đến.
Trong mắt Diệp Thanh đã tràn đầy mơ ước, nhìn chằm chằm Tô Trạch, không biết nên nói gì cho phải.
Đám người Đỗ Dao cũng như vậy, không lên tiếng, yên lặng vây quanh Tô Trạch.
Ban đầu lúc còn ở trong Liên minh Nhân tộc, bọn họ cảm thấy Tô Trạch giống như một ngôi sao chói lọi, rực rỡ khiến các thiên kiêu Nhân tộc đều mất đi hào quang.
Nhưng đến bây giờ, mọi người mới nhận ra một sự thật.
Cho dù là ở thế giới Vạn Tộc, Tô Trạch cũng là một mặt trời chói lọi đang chậm rãi mọc lên!
Giống như bây giờ, đứng ở trung tâm đám đông, hào quang chiếu rọi biết bao thiên kiêu!
Tô Trạch cũng có thể đứng thiên kiêu của Vạn Tộc, tinh tú vờn quanh, nhưng chỉ có thể bị ánh sáng chói mắt đến tận cùng kia áp chế như một tu sĩ bình thường!
Chênh lệch, thực sự quá lớn!
Tô Trạch, quá chói mắt!
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã trở thành mục tiêu cao cả các thiên kiêu đề không thể với tới!
Tô Trạch chú ý đến ánh mắt của bọn họ, trong lòng chợt động, biết có lẽ ngoài Diệp Thanh và Hà Tuyết Nhi là quá quen với hắn thì các thiên kiêu khác ít nhiều cũng sẽ có khoảng cách…
Không phải bởi vì quan hệ không tốt.
Mà bởi vì khoảng cách giữa hai bên thực sự quá lớn!
Tô Trạch nghĩ đến đây, mỉm cười, nở một nụ cười rạng rỡ như mọi khi, nói vài câu với từng người trong bọn họ.
Đột nhiên, ánh mắt của đám người Đỗ Dao lại ánh lên hào quang, rực rỡ chói mắt, lấy lại thần thái trước đây.
“Ta phải đến Thiên cung, phỏng chừng không mất bao lâu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau trở về.”
Cuối cùng Tô Trạch nói một câu, lại chào hỏi Trương Mục Chi, lúc này mới quay người rời đi.
Trong cung điện, giữa những bóng người dày đặc tự động rẽ ra một đường đi.
Bất kể là tu vi gì, lúc này đều chủ động nhường đường cho Tô Trạch.
Tô Trạch cứ như vậy dẫn theo Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa và Hắc Đản, một tay cầm Trảm Tiên kiếm, nghênh đón ánh mắt của rất nhiều cường giả, chậm rãi bước ra ngoài với một nụ cười thản nhiên.
“Xong rồi chứ?”
Thái Hư chân nhân nhìn Tô Trạch, chỉ cảm thấy trong lòng buồn cười.
Người trẻ tuổi chung quy cũng là người trẻ tuổi, rõ ràng có thể trực tiếp dùng linh lực trở về, nhưng vẫn phải chậm rãi đi về.
Thực sự là… Rất có chút khí phách của hắn năm đó!!!
Thái Hư chân nhân có chút vui mừng vì điều này.
Tô Trạch có thể làm ra hành động như vậy, cho thấy một phần nhân tính chiếm giữ rất lớn!
Cũng không vì thân phận địa vị bản thân tăng lên rất nhiều, mà sinh ra cảm giác ưu việt méo mó, khinh thường những tu sĩ khác.
Nếu như vậy, cho thấy tính cách của Tô Trạch không tốt.
Mà như bây giờ, lại rất tốt!
Thái Hư chân nhân càng nghĩ, trong lòng càng mong chờ.