Hai người không nhiều lời, loại chuyện này đều tự trong lòng rõ ràng là được.
Bọn họ một lần nữa trở lại bên cạnh Vương lão và Lâm Diệu Y.
Lâm Diệu Y tò mò hỏi: “Các ngươi vừa mới nói cái gì lặng lẽ đi nói, còn không cho bọn ta nghe?”
Tô Trạch mỉm cười, lắc đầu, cũng không trả lời.
Lâm Diệu Y hừ một tiếng: “Không nói thì không nói!”
Lúc này, lần lượt lại có người xuất hiện ở trong đại sảnh.
Rất nhanh, hiệu trưởng Thang Nghĩa cũng xuất hiện.
Theo sau hắn hơn mười học sinh, đều là người hưng phấn lại khẩn trương, có chút không yên nhìn trong đại sảnh.
Thang Nghĩa cũng gặp được Tô Trạch, đôi mắt sáng lên, bước tới.
“Tô Trạch, thế nào? Chuẩn bị tốt chưa?”
Vương Lâm xua tay nói: “Đi đi đi, đừng gây áp lực lớn như vậy cho trẻ con, lúc này chính là phải thả lỏng một chút mới tốt!”
Tô Trạch nhìn những bạn học đó, quả nhiên thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Tần Phong cũng vừa hay chuyển ánh mắt tới bên này, vừa lúc đối mắt với Tô Trạch.
Trên mặt hắn tối sầm, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nhưng đừng để ta gặp được ngươi trong tháp Trấn Yêu, bằng không ta cao thấp phải thu thập ngươi một chút!
Tần Phong hiện giờ rất tự tin.
Trong khoảng thời gian này, hắn ngày đêm khổ tu, lại cộng thêm đan dược phụ trợ, thực lực tăng nhanh như bay!
Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác rồi.
Mình khổ tu hơn ba tháng, nhất định phải trong lần thí luyện tháp Trấn Yêu này bày ra thực lực, để tất cả mọi người nhìn thấy sự mạnh mẽ của mình.
Tô Trạch cảm nhận được địch ý trên người Tần Phong truyền đến.
Nhưng mà hắn cũng không để ý, chỉ lắc đầu.
Thực lực Tần Phong đối với hắn mà nói, có thể nói là không hề có uy hiếp!
Thậm chí, hắn có thể còn không phải đối thủ của Tiểu Hỏa cấp F!
Theo thời gian trôi qua.
Rất nhanh, tất cả người tham gia thí luyện tháp Trấn Yêu lần này đều có mặt!
“Tích tích tích!”
Tiếng kêu nhắc nhở hiền hòa vang lên.
Vù!
Một tiếng vang nặng nề từ dưới sàn nhà truyền ra.
Trong trung tâm đại sảnh, trên sàn nhà xuất hiện một cái khe, lập tức nhanh chóng tách ra, từ bên dưới dâng lên một thạch đài cổ kính.
Mặt trên thạch đài khắc ký hiệu hoa văn huyền ảo, từng viên tinh thạch phát ra ánh sáng nhạt được khảm ở mặt ngoài thạch đài.
Truyền Tống trận!
Ngay sau đó, hai người trung niên mặc trường bào xuất hiện, bắt đầu thao tác trên thạch đài.
Trận pháp sư!
Đây là một loại chức nghiệp khá hiếm thấy!
Trong đó liên quan tới hai đạo lý lớn sâu sắc nhất giữa trời đất!
Không gian và thời gian!
Không giống với tri thức khác, những tri thức khác còn có thể thông qua vật cụ thể biểu hiện miêu tả ra.
Mà không gian và thời gian, lại là hai thứ hoàn toàn trừu tượng!
Nếu muốn nghiên cứu trên mặt này, không có mười mấy năm học tập, có thể ngay cả cửa cũng không vào được!
Hai vị trận pháp sư bận rộn trên thạch đài rất lâu, rốt cuộc sau khi xác định tọa độ không gian không sai lầm, lúc này mới đi xuống thạch đài.
Hội trưởng Hiệp hội Người tu luyện Hùng Sinh đi ra.
“Ta cũng không nói nhiều lời, hy vọng các ngươi đồng thời lượng sức mà làm, vì người tu luyện thành phố Giang Nam chúng ta vẻ vang!”
Lập tức hắn vung tay lên, rất nhiều người thí luyện bắt đầu dựa theo đánh số đi lên thạch đài.
Sau khi nhóm người thứ nhất đi lên thạch đài.
Hùng Sinh hét lớn một tiếng, trên người xuất hiện một luồng khí thế kinh thiên, linh lực tràn trề truyền đến giữa thạch đài.
Vù!
Trong hư không truyền đến tiếng vang kì lạ.
Đường vân trên thạch đài mạnh mẽ sáng lên ánh sáng chói mắt.
Không gian bắt đầu vặn vẹo, từng luồng ánh sáng màu sắc bỗng dưng xuất hiện.
Răng rắc một tiếng.
Phía trên thạch đài bỗng nhiên xuất hiện một cái khe khổng lồ.
Thông qua cái khe, mơ hồ có thể nhìn thấy trong bóng đêm có một tiểu thế giới nổi lơ lửng.
Xoẹt!
Người thí luyện trên thạch đài nháy mắt biến mất không thấy.
“Nhóm thứ hai mau lên đi, Truyền Tống trận không kiên trì được bao lâu!”
Hùng Sinh trầm giọng nói.
Mặc dù hắn là cường giả Nguyên Anh, lúc này cũng cảm nhận được cả người mỏi mệt.
Người phía trước càng ngày càng ít, lập tức sẽ đến lượt đám người Tô Trạch.
Vương Lâm gọi Tô Trạch và Lâm Diệu Y lại, dặn dò một câu.
“Ở bên trong các ngươi sẽ gặp được người tu luyện của thành phố khác, nếu xảy ra xung đột …”
Trong mắt hắn vẻ nghiêm nghị chợt lóe, nói tiếp.
“Không cần nương tay!”
Tô Trạch sửng sốt, hiểu được ý của Vương Lâm.
Hắn gật đầu, nói: “Đã biết.”
“Nhóm thứ ba mau lên đi, Truyền Tống trận sắp đóng rồi!”
m thanh của Hùng Sinh truyền đến.
Tô Trạch không do dự, chào hỏi Vương Lâm và Lâm Phàm, rồi xoay người đi lên Truyền Tống trận.
Lâm Diệu Y đứng ở bên cạnh hắn, thoáng có chút khẩn trương nói: “Tô Trạch, vừa nãy lời đó của ông ngoại là ý gì…”
Đại khái nàng có thể hiểu được, cũng không dám xác định.
Tô Trạch nhẹ giọng nói: “Diệu Y, cho dù là lúc nào, vĩnh viễn đều là sinh mạng bản thân chúng ta mới là quan trọng nhất, những người khác…”
Hắn không nói tiếp, nói vậy Lâm Diệu Y cũng có thể hiểu được.
Lâm Diệu Y ngẩn người, lập tức gật đầu.
Một lực hút mạnh mẽ truyền đến.
Tô Trạch chỉ cảm thấy ánh sáng chợt lóe, cảnh tượng trước mắt nháy mắt trở nên mơ hồ.
Sau một trận rung trời chuyển đất.
Hình ảnh trước mắt một lần nữa trở nên rõ ràng.
Ánh mặt trời sáng lạn, trời xanh.
Tô Trạch híp mắt thích ứng với ánh mặt trời, thấy rõ ràng mọi thứ chung quanh.
Một vùng đại sa mạc mênh mông vô bờ xuất hiện, hơi nóng cuồn cuộn, không nhìn thấy một chút màu xanh.
Thế giới tháp Trấn Yêu, tới rồi!
Tô Trạch vừa mới đi vào nơi này, đã cảm giác nhiệt độ chung quanh đột ngột tăng lên, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng bốc hơi.
Trên đầu, một quả cầu lửa chói mắt chiếu rọi một vùng rộng lớn, ánh sáng chói mắt.
Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện Lâm Diệu Y bên cạnh đã không thấy bóng dáng.
Hắn đảo một vòng thần niệm, cảnh tượng trong phạm vi gần ngàn mét đều hiện ra trong đầu.
Trong sa mạc cách đó không xa, còn có hai ba người.
Nhưng vẫn không có bóng dáng của Lâm Diệu Y, hơn nữa mấy người này dường như cũng không phải người tu luyện của thành phố Giang Nam.
“Xem ra quy tắc của tháp Trấn Yêu lần này lại có thay đổi, vị trí mọi người rơi xuống đều là ngẫu nhiên.”