Mà lúc này có hơn mười đệ tử mặc áo trắng trong tay cầm cuốc đào thuốc, trên lưng đeo sọt đựng thuốc, nhìn có vẻ là vừa mới lên núi.
Tên đệ tử đứng đầu mặc áo màu xanh, cỏ vẻ là mạnh hơn đám đệ tử mặc áo trắng một chút.
“Lúc hái thuốc thì cẩn thận một chút cho ta! Nếu mà làm đứt rễ cây khiến dược tính của thuốc bị giảm bớt, thì tháng này các ngươi đừng có mà nhận đan dược nữa!”
Quả nhiên là hiệu quả của lời này vẫn có lực sát thương.
Vẻ mặt của hơn mười tên đệ tử ngoại môn mặc áo trắng chấn động hết cả, vẻ thả lỏng trong mắt cũng biến mất tăm, nghiêm túc gật đầu.
Đối với đám đệ tử ngoại môn mà nói thì số đan dược được nhận mỗi tháng là nhân tố mấu chốt quyết định sự thành bại của bài khảo hạch, quyết định xem bọn họ có được trở thành đệ tử nội môn hay không đấy!
Thế nên không ai dám thả lỏng thư giãn cả.
Nhìn bọn họ nhận thức được tầm quan trọng của việc hái thuốc thì tên đệ tử mặc áo xanh cũng hài lòng gật đầu.
Nhưng đúng lúc này thì.
Vẻ mặt hắn thay đổi ngay lập tức, đột nhiên xoay ngươi sang chỗ khác, trong mắt lóe lên sợ hãi.
Có mùi máu tươi.
Không, quan trọng hơn là có mấy luồng hơi thở mạnh mẽ xuất hiện!
Đó là Đại Thừa ư?
Lại còn là Địa Tiên à?
Trong chốc lát đó tên đệ tử mặc áo xanh hoảng sợ gần chết.
Hắn có thể cảm nhận được trong luồng hơi thở đó có cả mùi máu tươi và sự điên cuồng.
Giống như một con vua sư tử trong đàn sư tử bị đuổi giết, lãnh địa bị chiếm đoạt nhưng vẫn có lực chiến đấu vừa điên cuồng vừa khiến người ta sợ hãi như trước.
Tên đệ tử mặc áo xanh hiểu rõ thực lực của mình, chẳng qua chỉ là cảnh giới Hóa Thần mà thôi, thuộc nhóm yếu nhất trong đám đệ tử.
Nếu không thì đã không đến nỗi bị sắp xếp đi đưa đệ tử đi hái thuốc.
Đối mặt với vị khách không mời mà đến này thì hắn không phải là đối thủ của hắn!
Hắn gần như làm theo bản năng.
Sắc mặt hắn nhanh chóng đỏ lên, gần như dùng hết toàn lực tung người về phía tông môn mình ở phía sau mà chạy, đồng thời cũng hét lên lời cảnh báo.
“Địch tập kích!”
Âm thanh chấn động cả núi rừng, vang vọng trong không gian núi rừng trùng điệp.
Vừa nói xong lời này thì trên mặt hắn đã hiện lên vẻ không màng sống chết.
Trong mắt hắn, bản thân hắn chẳng thể sống tiếp được nữa.
Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, rằng bản thân còn có cơ hội phát ra tín hiệu cảnh báo.
Theo lý mà nói thì một cao thủ Đại Thừa cho dù có bị thương đi nữa nhưng khi đối mặt với một Hóa Thần nhỏ bé như hắn thì vẫn có thể nghiền nát trong nháy mắt.
Nhưng tại sao bây giờ lại thả hắn đi?
Tên đệ tử mặc áo xanh nghĩ ngang nghĩ dọc cũng không giải thích được nên chẳng thèm nghĩ chuyện này nữa.
Trước mắt chuyện quan trọng nhất là giữ được mạng mình đã.
Còn những đệ tử ngoại môn kia...
Thứ đồ không có giá trị, cho dù phải chết thì cứ chết thôi.
Dù sao mỗi năm có rất nhiều kẻ muốn vào được Tiêu Dao môn, đừng nói là chết mười tên, cho dù có hơn trăm hơn nghìn tên đi nữa thì lúc nào cũng có thể bù được chỗ trống cả thôi!
Giữa rừng núi.
Mười mấy đệ tử ngoại môn vẫn chưa phản ứng lại.
Thực lực của bọn họ mới chỉ ở Nguyên Anh hoặc Kim Đan, cảm giác cũng không nhạy bén như Hoá Thần, đương nhiên là không phát hiện ra trong không khí có mùi máu tươi.
Nhưng bọn họ không phải kẻ ngốc, nhìn thấy vị sư huynh nội môn vốn thường xa cách và luôn xụ mặt lại có phản ứng như vậy.
Cộng thêm mấy chữ “kẻ thù tấn công” kia khiến bọn họ đau cả màng nhĩ.
Đám đệ tử lập tức hiểu ra chuyện gì, sắc mặt chợt biến tái nhợt, không chút nghĩ ngợi đã bay đi và trốn về hướng tông môn.
Đồng thời, bọn họ cũng không bị một chút công kích nào.
Khi bọn họ vừa đi khỏi, có tiếng sột soạt từ trong rừng rậm.
Rắc.
Cành cây khô bị thứ gì đó giẫm lên.
Dấu chân xuất hiện trên mặt đất khô khốc, và có một chút vết máu mờ nhạt.
"Đến… đến rồi!"
Một giọng nói đầy kích động và mệt mỏi vang lên.
Đại trưởng lão cầm một thanh trường kiếm đầy lỗ thủng, ngơ ngác nhìn khu kiến trúc nối tiếp nhau ở phía xa, hai mắt đỏ bừng, còn có nước mắt vui mừng chảy ra.
Trên lưng hắn, Hoa Dung địa tiên vẫn luôn ngủ say không tỉnh động đậy như sắp tỉnh dậy.
Bên cạnh đại trưởng lão, quần áo của Dư Thọ rách nát, trên người đầy vết thương, hơi thở hổn hển, trông nhếch nhác không chịu nổi.
Lúc này, trong nhóm Thất Tinh tông chỉ còn lại có ba người bọn họ!
"Cuối cùng cũng đến rồi!"
Dư Thọ cũng có chút kích động, cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, trong lòng không khỏi lộ ra một chút sợ hãi.
Những ngày vừa qua cho hắn có cảm giác dài đằng đẵng như mấy trăm, mấy nghìn năm!
Dù cho Hoa Dung địa tiên có chuẩn bị đường rút từ trước, bọn họ đã vượt qua rất nhiều nguy hiểm thông qua Truyền Tống trận, đã giảm bớt phần lớn lộ trình.
Nhưng vẫn gặp phải hơn mười trận chém giết ghê gớm!
Trong những trận chiến này, các cường giả xuất phát từ Thất Tinh tông cũng bị tổn hại hoàn toàn, chỉ có hắn và đại trưởng lão còn sống sót.
Dư Thọ nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn đại trưởng lão không khỏi hiện lên vẻ âm lãnh.
Giờ sống sót thì sống sót.
Căn cơ bị tổn thương có tu bổ được hay không lại là chuyện khác.
Đại tông môn trước mặt có thể còn sót chút tình cảm với Hoa Dung địa tiên, nhưng lại không có tình cảm với mình và đại trưởng lão.
Hắn rất rõ ràng về sự tàn khốc của Địa Tiên giới.
Ở đây không có sự ấm áp giữa những con người phàm tục, hầu hết đều là ngươi lừa ta gạt, đấu đá nhau và những cuộc tàn sát đẫm máu nhất.
Một khi Tiêu Dao môn cảm thấy mình và đại trưởng lão chẳng có giá trị gì.
Chỉ sợ là sẽ không trả bao nhiêu tiền để giúp mình chữa thương.
Chết tiệt!
Nếu không phải đại trưởng lão, hắn đã mang theo nhiều đại dược của Thất Tinh tông đi và trốn vào Man Hoang từ lâu rồi, tìm kiếm một bộ tộc man di để sống cuộc đời thổ tài chủ của mình rồi!
Sao có thể lưu lạc đến tình trạng thê thảm như bây giờ!
Càng nghĩ thì lửa giận trong lòng Dư Thọ càng mãnh liệt, hắn muốn trực tiếp giết chết đại trưởng lão.
Thế nhưng vào lúc này.