Có lời khẳng định của Hoa Dung, vẻ mặt Hoa Vân Phi không ngừng thay đổi, không thể che giấu được sự kích động.
"Nếu, nếu ..."
"Nếu ngươi vẫn muốn đi từ nơi đó vào phàm giới thì có lẽ là không thể. Sau khi không gian sụp đổ, đương nhiên nó đã được tự động tu bổ nguyên vẹn, hoàn toàn không thể làm thông được."
Hoa Dung ngắt lời vô nghĩa của Hoa Vân Phi.
"Chết tiệt! Nếu như ngươi chuyên tâm tu luyện, chẳng phải lúc đó đã đi vào phàm giới từ lâu rồi sao?
Đại cơ duyên tỷ năm khó gặp, vậy mà ngươi lại bỏ lỡ như vậy!"
Khuôn mặt của Hoa Vân Phi tràn đầy vẻ tức giận, lạnh lùng nói.
Hoa Dung cười lạnh: "Nếu như ta có thể bước vào phàm giới, bây giờ ta còn ở đây nói chuyện này với ngươi không?"
Hô hấp của Hoa Vân Phi ngưng trệ.
Vừa rồi mình kích động đến mức quên mất tầng quan hệ nhân quả này, thật sự đã bị Hoa Dung bắt được rồi.
"hố trời... giờ cũng chỉ có nơi đó có thông đạo đi tới phàm giới.
Nhưng nơi đó đều là đại năng tuyệt đỉnh. Huống hồ ta là Kim Tiên, hoàn toàn không thể xuyên qua màn chắn đại đạo của hố trời..."
Sau khi bình tĩnh lại, Hoa Vân Phi bắt đầu phân tích của mình.
"Ngươi không thể vượt qua, chẳng lẽ ta cũng không thể vượt qua sao?
Lợi thế hiện tại của chúng ta chính là chúng ta biết tin tức của tiểu tử kia!
Ta thậm chí còn nghi ngờ... hắn chính là người có đại khí vận trong truyền thuyết!
Nếu không, làm sao có thể dưới các loại tình huống kia… mà đánh chúng ta trở về từ thông đạo hai giới?"
Nói đến đây, sắc mặt Hoa Dung có chút đỏ hồng khác thường, ánh mắt lóe lên, hận ý lại xuất hiện.
Chỉ có điều hắn lập tức đè nén cơn tức giận trong lòng và nói tiếp:
"Ta nhớ rõ dáng vẻ của tiểu tử đó, ta quen thuộc với khí tức của hắn. Chỉ cần ta có thể tiến vào phàm giới, ta nhất định sẽ tìm được hắn trong thời gian sớm nhất!
Một tu sĩ phàm giới nhỏ bé, ta có thể sưu hồn trong chốc lát, tìm ra phương pháp cấm kỵ, cướp lấy khí vận của hắn!"
Nếu như ngươi cưỡng ép vượt giới, sức mạnh của ngươi nhất định sẽ rơi xuống khỏi Địa Tiên, đến lúc đó ngươi cũng có thể không đánh lại những tu sĩ phàm giới kia.
Ta nghe nói có một người tên là Thái Hư, sức mạnh cường đại không thể ngờ tới, hình như có dấu hiệu đột phá gông cùm phàm giới, hoá thành Địa Tiên ở phàm giới..."
Hoa Vân Phi hiển nhiên biết rất nhiều chuyện, lúc này mới chậm rãi nói.
"Địa Tiên đạo quả?
Chỉ cần có được phương pháp cấm kỵ, bất cứ lúc nào ta cũng có thể quay về Địa Tiên."
Trong mắt Hoa Dung lóe lên sự tàn nhẫn, hắn nói tiếp: "Năm đó mẹ... đã để lại cho ngươi thứ đồ đó nhỉ?"
"Làm sao ngươi biết được?"
Hoa Vân Phi nghe nói như thế, sắc mặt đột nhiên thay đổi, có vẻ xuất hiện ánh lạnh.
Đó là thứ hắn định dùng khi cuối cùng không thể đột phá, nó thuộc về loại bảo bối dưới đáy hòm, ngoại trừ đạo lữ đã chết từ lâu, không một tu sĩ nào khác biết về nó mới đúng.
Tuy Hoa Dung là con ruột của hắn nhưng cũng chưa từng nói cho hắn biết.
Làm sao hắn biết được?
Nhất thời, thậm chí trong lòng Hoa Vân Phi xuất hiện sát ý.
Tin tức về thứ đồ đó không thể bị lộ ra ngoài.
Nếu không, nó chắc chắn sẽ dẫn đến sự tranh đoạt của không biết bao nhiêu cường giả.
Đến lúc đó, Tiêu Dao môn và hy vọng đột phá của hắn sẽ không còn nữa.
Trong tình huống như vậy, ngay cả con ruột của mình, hắn cũng không dám cam đoan mình sẽ không vì an toàn mà làm ra hành động gì đó…
Tu vi, đó là mục tiêu tối thượng của tất cả tu sĩ!
Nhiều khi, gia đình và những tình cảm khác sẽ trực tiếp bị vứt bỏ!
Ở Địa Tiên giới, tình huống này càng nhiều thì sức mạnh càng thâm sâu, tính tình càng lạnh lùng.
Có nhiều người trực tiếp cắt đứt thất tình lục dục, toàn tâm toàn ý tu luyện, một lòng theo đuổi Đại Đạo chí tôn!
Hoa Vân Phi mặc dù không đến mức đó, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
"Đương nhiên là ta biết rồi."
Hoa Dung đương nhiên nhận ra ánh sáng lạnh kia, hắn cười gằn nói: "Từ lâu mẹ đã biết tính tình ngươi lạnh bạc, lo lắng không biết ngươi sẽ làm ra chuyện hổ dữ ăn thịt con gì đó nên đã dạy cho ta những bí mật mấu chốt nhất trong đó. Không có được bí ngữ thì thứ kia của ngươi chỉ là một thứ vô dụng.
Thật nực cười!
Năm đó, sở dĩ ta mặc kệ ngươi đuổi ta đi mà không rên một tiếng chính vì ta đã sớm biết rằng một ngày nào đó, ngươi sẽ cầu xin ta trở về, nhưng không ngờ..."
Nói đến đây, rõ ràng Hoa Dung đang nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, lửa giận trong lòng lại nổi lên.
Súc sinh chết tiệt, ta phải giết ngươi!
Ngay cả bản thân Tô Trạch cũng không biết, Hoa Dung địa tiên đã tức giận đến mức muốn ói ra máu không biết bao nhiêu lần.
Chỉ có điều lúc này.
Sắc mặt Hoa Vân Phi hoàn toàn thay đổi, ánh mắt lóe lên, phân biệt thật giả trong lời nói của Hoa Dung.
Một lúc lâu sau, hắn mở miệng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn đi qua, thứ kia có thể chịu đạo quả của ta.
Đến lúc đó ta sẽ đặt một thân đạo quả và tu vi trong đó, như vậy lúc đi qua hố trời sẽ không bị áp chế.
Chỉ cần ta tiến vào phàm giới, thu hồi đạo quả và tu vi, sẽ không có ai là đối thủ của ta!"
Hoa Dung trầm giọng nói, ánh mắt sáng quắc nhìn Hoa Vân Phi.
Nhưng mà.
Sắc mặt Hoa Vân Phi tối sầm lại: "Ngươi có biết làm như vậy thì Tiêu Dao môn sẽ xảy ra chuyện gì không?
Muôn vàn đệ tử sẽ gặp phải chuyện gì?
Con dân trong phạm vi trăm triệu dặm này sẽ gặp phải cái gì?"
Hoa Dung xùy cười một tiếng: "Ngươi thật sự quan tâm sao? Tiêu Dao môn và phương pháp cấm kỵ, thậm chí là người có đại khí vận, ngươi lựa chọn như thế nào?"
Hoa Vân Phi trầm mặc một lát.
Một lúc sau, trên khuôn mặt nghiêm túc kia hiện lên ý cười thản nhiên, nhìn Hoa Dung chằm chằm và nói:
"Không hổ là con ngoan của ta, nhưng cha ngươi là ta thì sao?
Ngươi tiến vào phàm giới cực kỳ tiêu dao, đến lúc đó ta sợ là phải bị chộp tới rút gân lột da, nguyên thần cũng đều bị luyện hóa."
"Ngươi chém Kim Tiên đạo quả của mình, cùng nhau đi đến phàm giới."
Hoa Dung thản nhiên nói.