Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 666 - Chương 666: Tuyết Lệ Hàn Cuối Cùng Cũng Được Làm Màu Bày Tỏ Thật Sự Rất Thoải Mái

Chương 666: Tuyết Lệ Hàn cuối cùng cũng được làm màu bày tỏ thật sự rất thoải mái Chương 666: Tuyết Lệ Hàn cuối cùng cũng được làm màu bày tỏ thật sự rất thoải mái

Thầy trò hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng nên không nói nhiều về vấn đề này.

Biểu cảm của Tuyết Lệ Hàn thay đổi, cười híp mắt mở miệng hỏi: “Rốt cuộc thì cảnh tượng lúc đó như thế nào, nói cho ta nghe đi.”

Người đứng ngoài cuộc như Diệp Thanh, suy cho cùng thì cũng không hiểu rõ như người ở trong cuộc là Tô Trạch.

Tô Trạch cũng không ngại phiền phức, bắt đầu cười ha ha mà kể chuyện của mình.

Tuyết Lệ Hàn im lặng lắng nghe, thần quang lóe lên trong mắt.

Hắn biết rằng bây giờ Tô Trạch đang nói rất nhẹ nhàng, như thể tình hình lúc đó rất bình thường.

Nhưng ngay cả một thằng ngu cũng sẽ biết rằng trong hoàn cảnh đó, đều là có thể chết không chỗ chôn bất cứ lúc nào!

Nhất là thứ mà Tô Trạch phải đối mặt đều là tồn tại có tu vi vượt xa hắn, mức độ nguy hiểm vô cùng đáng sợ.

Dù đã nghe một lần, giờ nghe Tô Trạch kể lại, Tuyết Lệ Hàn không khỏi thầm hoảng hốt, toát mồ hôi giùm Tô Trạch.

Tô Trạch kể rất nhanh, từ lúc bắt đầu khi vết nứt không gian xuất hiện, đến việc sau đó giải quyết Hoa Dung địa tiên, rồi đến sự xuất hiện của Thái Hư chân nhân... và hàng loạt thứ, hắn không giấu giếm thứ gì.

lão Tuyết bây giờ đang ở Độ Kiếp hậu kỳ, những chuyện này đối với hắn không phải bí mật, không cần phải giữ bí mật.

Dù sao thì khi đến Đế quan, hắn vẫn có thể biết được chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó.

Thái Hư chân nhân và các Đại Thừa khác đã từng cùng nhau đặt ra các quy tắc, khi người tu luyện có tu vi đạt đến Độ Kiếp cảnh.

Không cần biết có phải là tu vi của Thiên cung hay không, thì cũng cần phải đến Đế quan một khoảng thời gian.

Là tu vi của thế giới Vạn Tộc, không thể gây ra xung đột nội bộ, nhưng phải góp một phần sức lực thích hợp vào thế giới Vạn Tộc.

Đây cũng là nhận thức chung của tất cả các cường giả.

Tất nhiên, cho dù là có cường giả lo lắng về nguy hiểm, không muốn đến Đế quan để chống lại sự xâm lược của Địa Tiên giới.

Nhưng do sức mạnh của Thái Hư chân nhân và các Tán Tiên khác, bọn họ cũng không dám sơ suất, nên chỉ có thể kiên trì tiến lên.

Đối với Tuyết Lệ Hàn, với tính cách của hắn, có lẽ thậm chí còn không cần được Thiên cung tuyển mộ, hắn đã tự mình chạy tới.

Tô Trạch suy nghĩ, trên tay có một tia sáng lóe lên.

Rầm rầm...

Trong nhất thời, một mảng ngọc quang lộng lẫy xuất hiện, nhiều bảo vật khác nhau xuất hiện trên mặt đất.

Có công pháp, có vũ khí, có đan dược, có các loại áo giáp,...

Tất cả đều được hắn chọn lọc cẩn thận từ các bảo vật, không trực tiếp bán đổ bán tháo cho hệ thống, mà là đã chọn để lại.

Không phải tất cả chúng đều có giá trị cao, chỉ là một số chúng rất hữu ích với ngươi bè xung quanh, có thể trao đổi cho bọn họ.

Tất nhiên là không thể tặng miễn phí, mấy người Diệp Thanh chắc chắn phải trả những thứ tương ứng để đổi lại.

Nhưng đối với lão Tuyết và lão Lữ thì không giống nhau.

Dù sao hắn cũng là sư phụ của mình, nếu còn thu tiền, chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Tô Trạch thậm chí còn nghi ngờ rằng, với tính khí của lão Tuyết, cho dù mình thu tiền, e rằng hắn cũng sẽ trực tiếp quỵt nợ.

“Ngươi xem mấy thứ này thử đi, có thích cái nào thì lấy dùng.”

Vì vậy, hắn phất tay một cách phóng khoáng, ra hiệu lão Tuyết có thể tùy ý lựa chọn.

Tuyết Lệ Hàn là một người đã trải qua sự đời, lúc trước bảo khố của Thiên cung cũng là bảo vật nhiều như núi.

Bây giờ nhìn thấy những thứ này, ngạc nhiên thì có ngạc nhiên, nhưng vẫn khá bình tĩnh.

“Tên nhóc nhà ngươi, bây giờ bây giờ lại là tài đại khí thô, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.”

Vừa nói, hắn vừa chọn trong số đó.

Tất cả những thứ Tô Trạch lấy ra đều từ Thiên cung, trong đó có nhiều thứ là đồ tốt, một số thứ đúng là thứ mà Tuyết Lệ Hàn cần.

Cuối cùng, hắn chọn lấy hai thứ trong số đó, rồi mở miệng nói: “Được rồi, đừng khoe khoang nữa, cất đi nhanh lên.”

Tô Trạch cười hì hì, một lần nữa thu các bảo vật trên mặt đất vào trong vòng tay Càn Khôn.

Đột nhiên, hắn lại nghĩ ra điều gì đó.

“Lão đầu, ngươi nhìn cái này xem có phát hiện được gì không.”

Trên tay hắn xuất hiện một viên đá màu xám, trên đó có in hình một ngọn cỏ, giống như là viên hóa thạch được tìm thấy trong bảo khố của Thiên cung vào thời điểm đó.

Bên trong có kiếm ý nhàn nhạt, điều này rất kỳ diệu, Tô Trạch đã nghiên cứu cẩn thận trong một khoảng thời gian, không phát hiện được gì cả.

Bây giờ có tông sư kiếm đạo ở trước mặt, đã vậy còn là cường giả Độ Kiếp, đương nhiên phải hỏi kỹ một chút.

“Hả?”

Tuyết Lệ Hàn đảo mắt, ồ lên kinh ngạc, ngay lập tức lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn hóa thạch cỏ non kia.

Một lúc lâu sau.

“Rốt cuộc thì ngươi có được hay không, có nhìn ra gì hay không, không được thì ta cất nó đi.”

Tô Trạch đã duy trì tư thế này rất lâu, lão Tuyết vẫn không nói gì.

“Tên nhóc nhà ngươi gấp cái gì chứ?”

Tuyết Lệ Hàn lầm bầm không hài lòng, thậm chí còn có một giọt mồ hôi chảy ra trên trán.

Hôm nay đúng là xui xẻo, mọi chuyện đều không suôn sẻ, mỗi lần muốn ra vẻ cũng đều thất bại!

Vốn dĩ muốn thực lực Đô Kiếp để ra vẻ một lần.

Kết quả là ngay cả Địa Tiên người ta cũng đã thấy rồi.

Bây giờ muốn xem xét một bảo vật.

Kết quả là nhìn rất lâu... cũng không nhìn ra gì cả.

Thật xui xẻo!

Cuối cùng.

Tuyết Lệ Hàn có chút không thể chịu được nữa, đứng thẳng dậy, nắm lấy hóa thạch cỏ non trong tay, chậm rãi nói:

“Có một bí mật lớn trong thứ này, không thể nào hiểu rõ trong chốc lát, ngươi đợi ta vài ngày, đợi ta phá giải nó rồi nói tiếp.”

Tô Trạch vô cùng nghi ngờ về câu nói này.

Nhưng hắn không nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý.

lão Tuyết vẫn còn thực lực, sẽ phá giải nó nhanh hơn mình.

Nếu thật sự có phá giải ra được thứ gì đó, lão Tuyết chắc chắn sẽ không giấu giếm, nhất định sẽ nói cho mình.

Dù sao thì ngay cả Thanh Liên Kiếm Ca hắn cũng đã dạy cho mình.

Sự tin tưởng trong đó cũng không cần phải nói.

Bình Luận (0)
Comment