Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của bọn chúng, Tô Trạch sững sờ một chút, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó.
Hình như đã mấy ngày không truyền tu vi?
Tu vi thừa của mình rất nhiều, tu vi truyền và trả lại cũng không tính là gì, nhưng vẫn không thể ngừng truyền.
Dù sao Tiểu Thanh Tiểu Hỏa có thể dùng mấy thành đạt được thực lực hiện nay, không khỏi không liên quan đến việc truyền tu vi.
Với thực lực hiện tại của Tô Trạch, còn cả đối thủ mà phải tiếp xúc, đám Tiểu Thanh thật sự không thể giúp được gì nhiều.
Người duy nhất có thể giúp đỡ là Liễu vương.
Nhưng, bây giờ Liễu vương còn đang bế quan, không biết khi nào mới có thể đột phá tới cảnh giới Hóa Thần.
Dựa theo tình huống bình thường mà nói, vẫn cần một đoạn thời gian.
Mà đám Tiểu Thanh, đều là cấp C, tương đương với cảnh giới Nguyên Anh, nếu thực lực ở cùng cấp bậc, vẫn rất mạnh, có thể so sánh với thiên kiêu.
Lý do bọn chúng không thể giúp được, không phải là chúng quá yếu, mà là Tô Trạch quá mạnh!
So sánh hai bên, thực lực của chúng đều tầm thường, dường như không có chỗ nào nổi bật.
Trên thực tế, nếu trưởng thành, sức mạnh của đám Tiểu Thanh vẫn vô cùng khả quan.
Dù sao người biết hack như mình… Hẳn là không có người thứ hai.
Không thể dùng lẽ thường để phán xét mình, vẫn phải thiết thực một chút, thành thực nâng cao thực lực của đám Tiểu Thanh.
Tốt xấu gì mình cũng là ngự thú sư mà phải không?
Tô Trạch cười vỗ đầu đám Tiểu Thanh, chào hỏi lão Tuyết, xoay người rời khỏi trang viên.
Sau một lát.
Trong nhà trọ, bóng dáng của Tô Trạch lặng lẽ xuất hiện.
Đột nhiên, hắn có cảm ứng, nhìn ra mấy hướng ngoài cửa sổ, mơ hồ chú ý đến có vài khí tức mạnh mẽ đang đóng giữ.
Liên minh rất coi trọng an nguy của Tô Trạch, cố ý phái rất nhiều cường giả Hóa Thần đóng quân xung quanh.
Tuy rằng Tô Trạch cảm thấy ích lợi không nhiều mấy, nhưng dù sao cũng là ý muốn của quan cấp cao Liên minh, lắc đầu, không để ý đến chuyện này.
Đóng cửa sổ, trở lại căn phòng quen thuộc đã lâu không gặp.
Tô Trạch gọi một tiếng, đám Tiểu Thanh lập tức xếp hàng, ngẩng đầu mong đợi nhìn hắn.
“Đến từng người một, chú ý trật tự.”
Cười đùa một câu, hắn bắt đầu truyền.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao một vạn tu vi!”
“Kích hoạt công năng truyền và trả lại!”
“Lựa chọn bội số trả lại!”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là một trăm lần!”
“Ngươi đạt được một triệu tu vi!”
“…”
Sau một lát, truyền tu vi kết thúc.
May mắn, tổng cộng thu được hơn hai triệu tu vi.
Miễn cưỡng xem như tu vi tiêu vặt.
Tô Trạch gật đầu, chân muỗi có nhỏ thì vẫn là thịt, tu vi có thể nhiều hơn một chút thì lấy một chút.
Sau khi truyền, hắn không trực tiếp thả đám Tiểu Thanh đi chơi, mà lại bắt đầu quá trình tinh luyện huyết mạch.
Ánh sáng màu vàng sáng lên, khiến cả căn phòng phủ màu vàng rực.
Đám Tiểu Thanh rất ngoan ngoãn, im lặng chờ đợi.
Huyết quang xuất hiện, kiếm linh xuất hiện, nửa nằm trên sô pha như mọi khi, không quên nhắc nhở một câu.
“Đừng quên đổi màn hình cho ta.”
Đây là chuyện Tô Trạch đã hứa với kiếm linh trong Linh Hư động thiên lúc trước.
Tô Trạch: “…”
Người phụ nữ này, cũng chỉ có chút yêu cầu này!
Trong mấy ngày sau, Tô Trạch đều tu luyện, ngoại trừ thỉnh thoảng đến trang viên một chuyến, và đến Cục quản lý Không gian dị độ thăm ông ngoại một chuyến, hoàn toàn không đến những nơi khác.
Mỗi ngày, bắt đầu từ sáng sớm, truyền và trả lại, sau đó giúp đám Tiểu Thanh luyện hóa tăng huyết mạch.
Sau đó là bắt đầu dùng tu vi kích hoạt hạt giống Long Tượng.
Mỗi lần đều bắt đầu với mấy trăm hạt, tiêu hao ít nhất mấy chục triệu tu vi.
Cho đến một ngày, lúc Tô Trạch cầm lấy cốc nước, không cẩn thận bóp vỡ, mới làm chậm tiến độ kích hoạt hạt giống lại một chút.
“Kích hoạt hạt giống Long Tượng: Chín nghìn hai trăm hạt!”
Chưa đến mười ngày, Tô Trạch đã kích hoạt khoảng ba ngàn hạt giống Long Tượng!
Ở đan điền trong cơ thể, màu vàng mênh mông khuếch đại khoảng một phần năm, linh lực cực kỳ tinh thuần!
Thực lực của hắn cũng sắp đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ, sức chiến đấu thực tế lại vượt xa cường giả Hóa Thần!
Mà bây giờ, t cảnh tượng mà Tô Trạch không muốn nhìn thấy lại xuất hiện.
“Quyền điều khiển sức mạnh có chút mất kiểm soát.”
Tô Trạch cau mày, nhìn những mảnh thủy tinh trong tay.
Hơi dùng sức, nghiền các mảnh vỡ thành bột mịn đổ vào bồn rửa.
“Bây giờ sức chống đỡ của cơ thể vẫn đủ, vẫn có thể kích hoạt rất nhiều hạt giống Long Tượng, chẳng qua có chút không theo kịp quyền kiểm soát sức mạnh.”
Tô Trạch tự lẩm bẩm, phân tích vấn đề của mình.
Điều này vô cùng quan trọng, nếu không kiểm soát được sức mạnh của bản thân, rất dễ bị tổn thất trong lúc chiến đấu.
Nghĩ một chút, Tô Trạch quyết định đến trang viên, tìm kiếm sự giúp đỡ của lão Tuyết.
…
“Lão đầu.”
“Có gì nói đi.”
“Ta… muốn bị đánh.”
“Hả?”
Cần câu trong tay Tuyết Lệ Hàn run lên, dọa đến con cá trắm lớn dưới hồ.
Nhưng mà, hắn cũng không quan tâm đến chuyện này, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tô Trạch, bộ râu hoa râm run rẩy, một lúc sau mới chậm rãi nói:
“Ngươi… Vừa mới nói cái gì?”
Tô Trạch rất nghiêm túc, lặp lại một lần: “Ta nói, ta muốn bị đánh.”
“Hít!”
Lão Tuyết nghe được lời ấy, cuối cùng cũng xác định được mình không gặp ảo giác, đột nhiên hít một hơi, trừng mắt nhìn Tô Trạch nói:
“Tên nhóc ngươi… Phát bệnh à!”
Chẳng lẽ là… Cái thằng này!
Đùa biến thái cũng thôi đi, ngươi đi tìm mấy nữ sinh Tuyết Nhi Đỗ Dao gì đó đi chơi đi!
Bây giờ lại nói với sư phụ ta mấy lời như vậy!
“Tìm đánh!”
Nói xong, lão Tuyết nhảy dựng lên như một con thỏ già, giơ tay định đánh Tô Trạch một trận.
Nhưng, tay vừa mới nâng lên, lại đột nhiên dừng lại.
Tuyết Lệ Hàn nhìn Tô Trạch, bàn tay chậm chạp không hạ xuống.
Phép khích tướng!?
Đúng rồi, nếu mình xuống tay, chẳng phải là theo đúng ý tên nhóc này sao!?
Nghĩ đến đây, lông mày của lão Tuyết giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ đắc chí.
Chơi trò này với lão, tên nhóc nhà ngươi còn non lắm!
“Đi đi, tìm mấy cô gái kia đi, đừng ở đây làm ta mắc ói!”
Nói xong, lão Tuyết xua tay, ý bảo Tô Trạch nhanh cút đi.
Tô Trạch: “???”
Hắn đột nhiên nhận ra lão Tuyết chắc chắn đã hiểu lầm gì đó.
“Lão đầu, trong đầu ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Có thể bình thường một chút không, đừng bỉ ổi như vậy!?”