Hoa Vân Phi và và Hoa Dung cũng đặt hết tâm tư vào kế hoạch, chẳng chú ý gì đến bọn họ.
Đương nhiên, chuyện này cũng không ảnh hưởng lắm đến kế hoạch của bọn họ.
Cho dù bọn Dư Thọ chạy trốn mất thì cũng chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng mấy, không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của bọn họ, đương nhiên là không quá coi trọng rồi
Sau thời gian một nén hương.
Ầm!
Một sợi tiên quang chói mắt bay ra từ trung tâm của Tiêu Dao môn, xông thẳng lên trời!
Tế điển, chính thức bắt đầu!
Nghe thấy âm thanh này.
Hoàng Chí Siêu không chút do dự, trực tiếp lấy ra một viên đan dược đen thui nhét vào trong miệng.
Cùng lúc đó, bóng dáng hắn bùng nổ, hóa thành một luồng sáng chạy xa khỏi phương hướng của Tiêu Dao môn.
Dư Thọ theo sát phía sau, không dám trì hoãn chút thời gian nào!
Cùng lúc đó.
Trung tâm của Tiêu Dao môn, trên đài cao vững vàng, Hoa Dung khẽ cau mày.
Khóa Đồng Mệnh... Hình như xảy ra vấn đề?
Hắn nâng mắt lên, hơi trông về phía xa, nhìn về phía phương hướng ngoài Tiêu Dao môn.
Nhưng hiện tại, kế hoạch sắp bắt đầu, hắn không có thời gian đi quan tâm tới chuyện khóa Đồng Mệnh.
Huống chi, ngoài Tiêu Dao môn, không biết có bao nhiêu thế lực bị kinh động, đang nhìn chằm chằm bên này.
Hiện tại rời khỏi Tiêu Dao môn, tất nhiên sẽ rơi vào trong tay những tồn tại này.
Đến lúc đó, đau khổ phải gánh chịu còn hơn cả việc bị luyện chế thành huyết đan.
Ánh mắt Hoa Dung hơi động, nhìn về phía Hoa Vân Phi bên cạnh, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia hàn ý.
Lúc này, trên quảng trường có xấp xỉ một trăm ngàn tu sĩ.
Kết cục của bọn họ... sẽ không có ngoại lệ gì.
Chỉ có thể bị luyện chế thành huyết đan!
Nhiều tính mạng như vậy, đang chờ đợi tiêu vòn.
Quả là đủ nhẫn tâm.
Về mặt tàn nhẫn, Hoa Dung tự nhận vẫn kém hơn cha mình không ít.
Phía dưới đài cao, vô số tu sĩ lẳng lặng đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong đó không phải không có tu sĩ lòng còn nghi hoặc.
Dù sao hiện tại không phải ngày tận thế gì, chưởng môn bỗng nhiên muốn cử hành tế điển, đương nhiên là vô cùng kỳ quái.
Nhưng bất cứ ai trong bọn họ suy đoán thế nào, cũng không thể đoán được chân tướng.
Mà vào lúc này, Hoa Vân Phi bắt đầu tế điển.
Tiên quang vô tận chiếu sáng, rực rỡ một vùng. Tiên khí tràn đầy phun ra, bao phủ cả Tiêu Dao môn, ánh sáng màu tràn ngập, tiên âm vang lên từng hồi, giống như biến thành tiên cảnh.
Có diệu âm đại đạo vang lên.
Đó là Hoa Vân Phi đang giảng đạo, dùng sức mạnh to lớn giảng ra lý giải của bản thân về đạo, trực tiếp vang vọng trong đầu tất cả tu sĩ.
Trong nháy mắt, vô số tu sĩ trên quảng trường ngồi xếp bằng dưới đất, ánh mắt như say mê, đắm chìm trong giọng nói đó.
Thậm chí, đã có tu sĩ đột phá, tiếng nổ truyền ra, tiên khí xung quanh tràn vào trong cơ thể như điên cuồng.
Khí tức của tu sĩ kia đang không ngừng mạnh lên, cảnh giới nhanh chóng củng cố!
Kim Tiên giảng đạo, có thể sánh bằng một cơ duyên lớn!
Tu sĩ xung quanh đương nhiên cảm giác được mọi thứ, trong lòng trước hết là khiếp sợ, sau đó là mừng như điên, toàn thân tâm đắm chìm vào diệu âm đại đạo đó, ý đồ để tu vi của mình càng tiến thêm một bước!
Sau một lúc, vài tu sĩ lại đột phá, bình cảnh khiến bọn họ khốn đốn rất lâu lúc này giống như tờ giấy.
Đến lúc này, những Thiên Tiên và Chân Tiên đều đắm chìm trong lời giảng của Hoa Vân Phi.
Trừ một tu sĩ.
Hoa Dung Địa Tiên.
Hắn luôn giữ chặt tinh thần, sợ bản thân mình cũng chìm đắm trong tiếng giảng đạo kia.
Thần thông của Kim Tiên, hắn không rõ lắm, cho nên vô cùng cẩn thận!
Nếu sau khi bản thân đắm chìm vào, bị Hoa Vân Phi lừa ra lời thật, vậy thì ... Hắn khẳng định kết cục của bản thân cũng là bị luyện chế thành huyết đan!
Cái gọi là cốt nhục thân tình, trong Địa Tiên giới, nhất là trong lòng Hoa Vân Phi thì không quan trọng gì.
Phía trước, Hoa Vân Phi hiển nhiên đang chú ý tới sự cẩn thận của Hoa Dung, khóe miệng cong lên, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia thất vọng.
Đáng tiếc quá!
Thẳng nhóc này quả nhiên cẩn thận.
Trên thực tế, Hoa Dung đoán không sai, Hoa Vân Phi có cách nghĩ mà hắn suy đoán.
Nhưng hiện tại trở ngại tình huống, không thể mạnh mẽ ra tay thôi.
Khẽ lắc đầu, hắn đặt lực chú ý và tinh thần lên tế điển, diệu âm trong miệng tràn ra, từng tia tiên quang giáng xuống từ trên trời, rơi trên người hắn.
Kim Tiên giảng đạo, có dị tượng giáng xuống.
Đương nhiên, sở dĩ Hoa Vân Phi làm như vậy, chẳng qua là vì làm tê liệt phần lớn tu sĩ có mặt ở đây thôi.
Nếu cưỡng ép ra tay, sẽ gặp rất nhiều phiền phức, hơn nữa động tĩnh như vậy quá lớn, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của cường giả khác.
Bởi vậy, hắn mới lựa chọn cách làm hiện tại.
Hoa Vân Phi vừa giảng đạo, vừa quan sát phần lớn tu sĩ phía dưới, lặng lẽ tính toán thời cơ ra tay trong lòng.
Sau đó rất lâu.
Ánh mắt Hoa Vân Phi biến đổi, hàn quang hiện lên, biểu cảm đột nhiên bắt đầu trở nên nghiêm trọng!
Đến lúc rồi!
Trong nháy mắt tiếp theo.
Vù!
Một tiếng vù trầm đục vang lên.
Tiên quang vô tận tràn ngập đột nhiên thay đổi, biến thành màu đỏ máu khiến người ta khiếp sợ!
Trên quảng trường chứa hơn một trăm ngàn tu sĩ, từng đường vân lộn xộn hiện ra, dựng nên một trận pháp khổng lồ!
Từng sợi tơ màu đỏ máu vô cớ xuất hiện, trong thời gian ngắn xuyên qua từng tu sĩ đang say đắm trong đạo âm!
Sợi dây mảnh màu máu đó thông qua thân thể, trực tiếp đến Nê Hoàn Cung của bọn họ, quấn quanh nguyên thần bên trong đó!
Hiệu lực và tác dụng của trận pháp này, giống y như đúc trận mà Hoa Dung Địa Tiên bố trí lúc ấy!
Đều để trói buộc nguyên thần của tu sĩ, chỉ cần một suy nghĩ đã có thể phá hủy nguyên thần của đối phương!
Hiển nhiên, một chiêu này của Hoa Dung Địa Tiên, học được từ Hoa Vân Phi.
Chẳng qua trận pháp hiện tại, càng thêm khổng lồ phức tạp, hiệu quả của nó không chỉ có thể phá hủy nguyên thần của tu sĩ!
Cùng lúc đó.
Một bộ phận cường giả trong đó đột nhiên bừng tỉnh lại, mở hai mắt, ánh mắt tràn đầy kinh hãi và nghi hoặc, còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Kẻ địch đánh lén!?"