Hắn đã chọn một cách trực tiếp hơn.
Lúc Tô Trạch mở cửa, trước mặt lại xuất hiện một nhẫn không gian.
Hắn hỏi ra mới biết đó là những thứ do các Đại Thừa sưu tập được đưa đến.
Tô Trạch nhướng mày, nhận lấy nhẫn không gian.
Sau khi các tu sĩ đến tặng đồ đã rời đi.
Hắn quay trở lại phòng, lạc ấn thần niệm ở trên nhẫn không gian, thăm dò những thứ bên trong một phen.
Trong nhẫn không gian chứa đầy bảo vật, còn nhiều hơn rất nhiều so với lần trước, giá trị cũng quý hơn rất nhiều!
Một thân thể Địa Tiên hoàn chỉnh tất nhiên là giá trị hơn rất nhiều nửa thân thể!
Hơn nữa, các Đại Thừa cố ý muốn cung cấp cho Tô Trạch nhiều tài nguyên.
Bởi vậy mà.
Lô bảo vật này có chất lượng rất cao.
Tô Trạch đương nhiên rất cảm kích.
Nhưng cái gì nên nhận thì vẫn nhận, không thể nương tay.
Đầu tiên hắn chọn ra một số trong đó, cũng gọi mấy cái Tiểu Thanh đến.
“Lại đây lại đây xem có cái gì thích không, thích cái gì, cái gì hữu dụng thì cầm lấy đi.”
Tô Trạch cười ha ha nói.
Nhìn bảo vật chất đống trước mặt, Tiểu Thanh, Tiểu Hỏa và Hắc Đản đã quen.
Liễu vương nào đã từng nhìn thấy loại trận trượng này, không khỏi giật mình, thần niệm dao động kịch liệt, muốn phát ra tiếng.
Không đợi Tô Trạch mở miệng, Hắc Đản nơi như đại bác bắn liên thanh một hồi.
Sau rất nhiều lần khuyên bảo, cuối cùng Liễu vương cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Sau đó.
Mang theo tâm trạng kính nể, nó bắt đầu lựa chọn của riêng mình.
“Ngươi không muốn chọn sao?”
Tô Trạch nhìn kiếm linh, trong tay lóe lên một tia sáng, một cây trâm gỗ được tạo hình với phong cách cổ xưa xuất hiện, từ đầu đến cuối được chạm khắc thành hình lông vũ, trông vẻ trông có ý tứ hàm súc tao nhã không nói nên lời.
“Thứ này rất đẹp. Ta cho ngươi làm đồ trang sức.”
Hắn cười nói, đi đến bên cạnh kiếm linh, không đợi nàng từ chối, hắn đã trực tiếp gài nó vào giữa mái tóc mềm mại đen nhánh của nàng.
Sức mạnh hiện tại của Tô Trạch dĩ nhiên là sâu không lường được.
Kiếm linh thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, trâm gỗ đã xuất hiện ở sau đầu.
“Ngươi!”
Đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu, vừa định nói chuyện nhưng lại cảm nhận được khí tức của trâm gỗ kia, đôi mắt xinh đẹp chợt chuyển động, trong đôi mắt như làn nước mùa thu hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đây là...”
Nàng hơi hé miệng, thật lâu cũng không nói nên lời, vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
“Hình như nó gọi là trâm Trường Mệnh, nó có chút tác dụng nuôi dưỡng thần hồn, cho nên cứ cài đi.”
Tô Trạch thản nhiên nói, như thể vừa rồi hắn chỉ lấy ra một cây trâm bình thường.
Thế nhưng.
Ba chữ trâm Trường Mệnh lọt vào tai kiếm linh lại giống như sấm sét điếc tai!
“Trâm Trường Mệnh!”
Ba chữ vốn dĩ mắc kẹt trong cổ họng cuối cùng cũng thốt ra.
Cái miệng nhỏ nhắn của kiếm linh há to, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Dĩ nhiên đây là bảo vật rồi!
Nghe đồn, nguyên vật liệu dùng để chế tác trâm Trường Mệnh là dùng thần mộc Phượng Huyết.
Mà mấu chốt ở đây chính là thần mộc Phượng Huyết này!
Mức độ quý giá của thần mộc Phượng Huyết có thể nói là có một không hai.
Trong các ghi chép của thế giới Vạn Tộc, chỉ có một mảnh nhỏ xuất hiện hàng trăm nghìn năm trước.
Sở dĩ nó hiếm như vậy.
Chủ yếu là vì có hai điều kiện cực kỳ khắc nghiệt cho sự sinh ra của thần mộc Phượng Huyết.
Đầu tiên, nó phải được lấy từ trong lõi thân cây của thần mộc Côn Lôn.
Thứ hai là đoạn đầu gỗ này phải ngâm trong máu huyết của Phượng Hoàng, sau đó nuôi dưỡng ở trong linh mạch cực lớn hàng chục nghìn năm.
Sau một thời gian dài, một chí bảo tuyệt thế như thần mộc Phượng Huyết mới có thể ra đời!
Sau khi trải qua muôn vàn trắc trở, hiệu quả của thần mộc Phượng Huyết đương nhiên là tương đối nghịch thiên.
Nó có tác dụng tu bổ hồn phách bị tổn hại!
Hồn phách là nền tảng của sinh linh.
Cái xác không hồn trong chuyện xưa là để mô tả những tồn tại thất hồn lạc phách đó.
Không có hồn phách, sinh linh chẳng qua chỉ là một cái xác rỗng mà thôi, và không thể coi là sinh mệnh đúng nghĩa!
Trong con đường tu hành, tầm quan trọng của hồn phách không ngừng đề cao cùng với thăng cấp của tu vi!
Khi tu vi đã cực kỳ cao thâm, nó thậm chí còn quan trọng hơn vô số lần so với thân xác.
Sau khi thân xác của những đại năng đó bị phá hủy, chỉ cần hồn phách được bảo tồn, chúng có thể trực tiếp tái tạo lại cơ thể.
Ít nhất thì cũng có thể trực tiếp chiếm đoạt một khối thân xác!
Trừ khi là một số tu sĩ chuyên tu về thân xác, trọng điểm của bọn họ khác nhau, và số lượng cực kỳ hiếm, đó không phải là lẽ thường.
Trong hầu hết các trường hợp, hồn phách quan trọng hơn thân xác, đó là nhận thức chung của tiên giới.
Một phần nguyên nhân trong đó là do một khi hồn phách bị tổn thương thì rất khó khôi phục lại!
Trong tình huống bình thường, nếu như hồn phách bị tổn hại, thực lực của tu sĩ sẽ giảm mạnh, có thể tẩu hỏa nhập ma.
Do vậy mà.
Nhiều khi, sau khi trở thành một sinh linh hồn phách không hoàn chỉnh thì về cơ bản nó có thể được coi là một vật chết.
Đó là trường hợp của kiếm linh năm đó.
Bị thương nặng, thân xác sụp đổ, chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn.
Nếu không có Thăng Tiên đài ra tay, biến nó khí linh và nhập vào trong Trảm Tiên kiếm thì nàng đã hoàn toàn tiêu tan từ lúc đó.
Giờ đây, trâm Trường Mệnh được luyện chế từ thần mộc Phượng Huyết rất thích hợp với nàng!
Nếu nàng đeo nó trong một thời gian dài, nói không chừng còn có thể chữa trị hoàn toàn hồn phách của nàng, để nàng thoát khỏi trói buộc của Trảm Tiên kiếm, trở thành một hồn thể độc lập!
Khi đó có thể trực tiếp dùng đại pháp lực tái tạo lại thân thể xác thịt!
Tô Trạch biết được tác dụng của trâm Trường Mệnh thông qua hệ thống, hắn đã nghĩ ngay đến kiếm linh.
Mặc dù là thứ quý giá nhưng giá trị tu vi không ít.
Nhưng hiển nhiên, thay vì thu hồi nó thì tốt hơn hết là cho kiếm linh dùng.
Tô Trạch nhìn kiếm linh sửng sốt không nói nên lời, hắn khẽ cười, vươn tay làm thẳng cây trâm, lùi lại một bước, kéo cằm đánh giả từ trên xuống dưới một phen.