Trong thế giới của tháp Trấn Yêu.
Trong rừng cây tươi tốt.
Tôn Tu với khuôn mặt lạnh lùng, lẳng lặng đứng trước mặt hai người thí luyện.
Đối diện với hắn, sắc mặt của hai người thí luyện đều rất khó coi, cũng không biết tên này đột nhiên chặn mình lại là vì chuyện gì.
Họ giả vờ bình tĩnh muốn vòng qua Tôn Tu nhanh chóng rời khỏi đây.
Tuy nhiên.
Tôn Tu lại dùng một tia thần niệm khóa chặt bọn họ.
Sắc mặt bọn họ thay đổi rõ rệt, trầm giọng nói: “Tôn Tu, ngươi muốn làm gì?”
Tôn Tú lạnh lùng nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên một tia khinh thường, châm chọc nói: “Lập đội hành động sao?”
“Thí luyện tháp Trấn Yêu không có quy định là không được lập đội hành động!” Một người trong số họ rất lo lắng, giọng nói có chút run rẩy.
Tôn Tu mỉm cười, như thể đang nhìn hai sinh vật cấp thấp.
“Đúng là không quy định, nhưng ta có quy định, đám phế vật các ngươi cùng tham gia thí luyện với ta, khiến ta cảm thấy mất mặt.”
Trong mắt hai người thí luyện kia đều hiện lên tức giận, nhưng lại không dám phản bác.
“Cùng lắm là chúng ta không thành lập đội là được. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Tôn Tu lắc đầu, vẻ mặt lãnh đạm: “Đừng để ta ra tay, tự mình dùng ngọc phù cầu cứu rời khỏi nơi này, đỡ phải làm ta thấy gai mắt.”
“Ngươi! Nếu chúng ta không rời đi thì sao?”
Hai người thí luyện kia nghe thấy điều này, lập tức không thể giữ được bình tĩnh nữa.
“Vậy ta chỉ có thể tự ra tay dọn dẹp đám phế vật các ngươi !”
Khoảnh khắc tiếp theo.
Ánh mắt Tôn Tu âm lãnh, ngang ngược ra tay!
Hắn lắc người một cái đã đến trước mặt hai người thí luyện, hai bàn tay như móng vuốt, chia ra chộp về phía mặt họ.
Đòn này rất nham hiểm, uy lực mạnh mẽ.
Nếu như đánh trúng, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ!
Hai người thí luyện thành lập đội hiển nhiên không ngờ rằng, Tôn Tu này lại bá đạo như vậy, ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp thủ tiêu bọn họ!
Bang! Bang!
Hai tiếng trầm đục xuất hiện.
Họ cố gắng hết sức để đỡ một đòn này, nhưng cơ thể họ lại bay ra phía sau, đôi cánh tay hơi bị vặn vẹo.
Một cơn đau buốt ngay lập tức quét qua toàn thân.
“A!”
Tiếng hét thảm vang lên.
Tôn Tú nhìn hai người ngã xuống đất, vẻ khinh thường trên mặt càng đậm hơn.
“Hai người ngay cả một đòn của ta cũng không đỡ được, phế vật trong phế vật! Ta thấy các ngươi cứ chết đi cho rồi!”
Vừa nói, sát khí tràn ngập trong mắt.
Hai người ngã xuống đất mặt mày tràn đầy kinh hãi, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Họ có một linh cảm… Tôn Tu hình như thực sự sẽ giết họ!
Lần này, họ không chần chừ nữa.
Chịu đựng cơn đau dữ dội, dùng đôi tay đã bị nứt xương lấy ra ngọc phù cầu cứu và kích hoạt nó.
Trong nháy mắt.
Hai chùm ánh sáng từ trên trời rơi xuống bao phủ lấy họ.
Nháy mắt sau đó, bóng dáng của cả hai biến mất và được đưa trở lại thế giới chính.
Tôn Tu có chút bất mãn ngẩng đầu nhìn trời, thấp giọng tự nhủ thầm.
“Đúng là nhiều chuyện, phế vật như vậy, giá trị đối với Nhân tộc chẳng nhẽ cao hơn ta sao?”
“Giết rồi thì giết rồi, có thể làm sao chứ?”
“Lần thí luyện này, có quá nhiều phế vật! Chỉ có những cường giả chân chính mới có thể cùng thi đấu!”
“Về những phế vật đó, cứ việc... để ta tiện tay thu dọn.”
Xa xa truyền đến âm thanh chiến đấu.
Khóe miệng Tôn Tú giật giật, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Ngay sau đó, bóng dáng của hắn biến mất, lao thẳng đến nơi diễn ra trận chiến phía xa.
… . . .
Thế giới chính.
Nhiều cường giả Nhân tộc liếc nhìn nhau ngơ ngác.
“Tôn Tu làm như vậy ... có được không?”
“Quy định thí luyện tháp Trấn Áp hình như cũng không có điều tương tự…”
Trong lúc nhất thời.
Rất nhiều người rơi vào im lặng.
Sau đó, họ nhìn về những người thí luyện kia.
“Nếu như Tôn Tú thật sự làm như vậy, như vậy thí luyện tháp Trấn Yêu lần này sẽ ảnh hưởng lớn, người của những gia tộc đó nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ!”
Hiệp hội Người tu luyện thành phố Giang Nam.
Đám người Vương Lâm cũng chú ý tới hành vi của Tôn Tu, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Không ổn, Diệu Y hình như đang ở gần chỗ Tôn Tu!”
Vẻ mặt Vương Lâm và Lâm Phàm rất xấu, có chút căng thẳng nhìn hình chiếu 3D.
Thế giới bên ngoài xôn xao náo động, mỗi người thí luyện đều đang cố gắng tìm kiếm yêu thú để gia tăng tích phân.
Mà trong rừng trúc.
Tô Trạch chậm rãi tiến về phía trước.
Rừng trúc trước mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vách núi.
Bên trong vô cùng kỳ lạ, không một ngọn cỏ, một mảnh trơ trọi.
Tô Trạch bước chân không dừng, bước vào bên trong, vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, tiến về phía trước.
Dần dần.
Khi hắn đi vào càng sâu, ánh sáng vàng càng xuất hiện nhiều hơn trên mặt đất.
Tô Trạch ngồi xổm xuống và xem xét kỹ hơn, phát hiện ra rằng đó hình như là mảnh vụn của một loại lông tóc nào đó.
Một mảnh màu vàng, giống hệt như miếng vàng.
Phía trên bầu trời xa xa mây đen dày đặc, thỉnh thoảng có ánh điện lóe lên, sấm chớp đùng đùng xuất hiện.
Bùm!
Tiếng sấm chói tai vang lên bên tai.
Tiểu Thanh trở nên căng thẳng.
Nó có thể cảm giác được, phía trước hình như còn có một tồn tại mạnh mẽ hơn cả Hoả Giao!
Tô Trạch chạm vào ngọc phù cầu cứu, sau khi xác nhận rằng mình vẫn còn có mối liên hệ với linh của thế giới trên bầu trời thì mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Miễn là ngọc phù cầu cứu vẫn có thể sử dụng là được.
Nếu lát nữa gặp phải nguy hiểm chết người, cùng lắm là bỏ chạy.
Rất nhanh.
Bóng dáng một người một rắn vào sâu đến mỏm núi ở giữa.
Mây đen trên đầu áp đến, cảm giác áp bức nhàn nhạt từ phía trên truyền đến.
Mây đen đã hoàn toàn che khuất mặt trời.
Xung quanh bắt đầu trở nên tối tăm, tầm nhìn giảm hẳn.
Chỉ có ánh điện le lói mới có thể chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Cuối cùng.
Khi Tô Trạch trèo qua một ngọn núi, trước mặt thình lình xuất hiện một ngọn núi cao khổng lồ.
Mây đen lượn lờ, cả ngọn núi một mảnh tối đen như mực, giống như Định Hải Thần Châm đứng sừng sững giữa các ngọn núi.
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Tiếng sấm lớn lại vang lên.
Trong mây đen hiện lên một tia chớp, điện quang nhanh chóng lan tràn ra như những chạc cây.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Mưa to gió lớn, sấm ran chớp giật.
Sau đó, xuất hiện một cảnh tượng kinh ngạc.
Khi tiếng sấm vang vọng giữa các đỉnh núi, không gian hình như bị bóp méo vài phần.
Một bức tranh bất thình lình xuất hiện.
Tô Trạch giật mình, đôi tay mạnh mẽ nắm lấy ngọc phù cầu cứu.
Chỉ nhìn thấy.