Trên vùng sa mạc, một người thí luyện toàn thân nhuốm máu hét lên gay gắt.
Tôn Tu nở một nụ cười lạnh, sau đó ý cười lớn hơn trở nên vô cùng khoa trương.
“Ngại quá nha, bối cảnh lớn mạnh thì cứ thích muốn làm gì thì làm đấy, ngươi có tin không, cho dù ta giết chết ngươi, người bên ngoài cũng sẽ không nói nhiều lời?”
Thế giới chính.
Liên minh Nhân tộc.
Các Hiệp hội Người tu luyện.
Bởi vì hành vi trước đó của Tôn Tu, rất nhiều người đều đang quan sát hắn.
Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này.
Một số người không biết nhiều về lai lịch của Tôn Tu đã hỏi:
“Gia tộc Tôn Tu rất có thế lực?”
Có người trả lời.
“Nói nhảm! Tôn gia là một trong bát đại gia tộc, thế lực đương nhiên rất khủng khiếp, các lĩnh vực có liên quan đến gia tộc của bọn họ hầu như bao hàm tất cả các ngành nghề trong Nhân tộc, đặc biệt là về năng lượng, gia tộc bọn họ là trùm trong đó. Nắm giữ hơn sáu mươi thị phần của Nhân tộc!”
“Chưa kể, tộc trưởng Tôn gia cũng là thành viên thường trú của hội trưởng lão của Liên minh Nhân tộc! Thực lực mạnh mẽ, trong gia tộc có vô số cường giả!”
“Tôn Tu thân là hậu duệ duy nhất của dòng họ Tôn, có thể được coi là thiên chi kiêu tử, người đã đứng ngay vạch đích từ khi mới sinh ra!”
“Hơn nữa từ khi còn nhỏ, hắn đã rất thông mình, từ nhỏ đã muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Vì vậy mới trở thành kẻ kiêu căng bá đạo như bây giờ.”
“Tuy nhiên, người ta điên cuồng cũng có vốn liếng để điên cuồng! Dù không giống Hà Tuyết Nhi chém giết yêu thú Kim Đan, nhưng cũng đánh ngang bằng với yêu thú Kim Đan. Thực lực mạnh mẽ, điên cuồng một chút cũng chẳng là gì.”
“Chỉ là ... bây giờ hắn làm hơi quá.”
Mọi người đều im lặng, than thở rằng trời không công bằng.
Một số người may mắn.
Sinh ra đã ở ngay vạch đích.
Mà trên thế giới này, đông hơn lại là người đến từ những gia đình bình thường!
Cho dù họ nỗ lực cả cuộc đời, có thể cũng không bao giờ nhìn thấy bóng dáng của Tôn Tu…
Thành phố Giang Nam.
Vẻ mặt của Vương Lâm và Lâm Phàm càng thêm khó coi.
Mặc dù Vương Lâm là một giáo sư luyện đan tại Học viện Thiên Nguyên, ngày thường thường được vô số người kính trọng nể nang.
Nhưng khi đối mặt với một nhân vật to lớn như nhà họ Tôn, hắn cũng sâu sắc cảm thấy bất lực.
Chỉ có nhân vật như viện trưởng mới có thể đứng ngồi ngang hàng với nhà họ Tôn a?
Chỉ mong rằng Diệu Y có thể tránh xa gã đó…
Hắn thầm cầu nguyện trong lòng.
Cùng lúc đó, ánh mắt của họ nhìn về đám sương mù trên sa mạc, trong lòng lo lắng.
Tình hình của Tô Trạch thế nào?
Họ không biết.
Chỉ có thể thông qua tên trên bảng xếp hạng để đánh giá rằng Tô Trạch có lẽ không gặp phải hiểm họa chết người trong thời điểm hiện giờ.
Dù vô cùng lo lắng nhưng họ đành bất lực.
Đồng thời.
Kinh đô.
Trong một trang viên rộng lớn.
Trong căn phòng lớn, có một lão già đang nhìn vào hình chiếu ba chiều của thế giới tháp Trấn Yêu.
“Lão gia, thiếu chủ làm như vậy có được hay không?”
Lão già có vẻ ngoài u ám, đôi mắt hình tam giác ngược, nghe vậy cười nói:
“Cháu trai ruột của Tôn Hầu ta, có làm gì cũng đúng! Cho dù sai thì cũng là đúng!”
Hắn chạm vào bộ ria mép, ánh mắt u ám.
“Hơn nữa, những gì Tu Nhi làm có gì sai? Chỉ là để loại bỏ sớm một số phế vật. Đây là đang bảo vệ họ. Họ nên cảm ơn Tu Nhi.”
Những người ở bên cạnh gật đầu, cung kính lui về phía sau.
… . . .
Thế giới trong tháp Trấn Yêu.
Tôn Tu nhìn tia sáng trước mặt, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Nhóm rác rưởi này thậm chí còn không thể tiếp được một chiêu thức của mình, thực đáng thất vọng.
Và tại thời điểm này.
Trên bảng xếp hạng.
Một cái tên đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, số điểm sau cái tên đó đột nhiên tăng vọt!
Ngay sau đó.
Tên của nàng vụt sáng, ngay lập tức chiếm vị trí hạng nhất!
Thứ hạng của Tôn Tu tự động giảm xuống và đứng ở vị trí hạng hai.
Tôn Tu ngẩng đầu, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng, Hà Tuyết Nhi!
Điểm 23500 tích phân!
Ngay sau đó, âm thanh linh của thế giới lại xuất hiện.
“Số 2, Hà Tuyết Nhi đã giết chết yêu thú cấp D sơ giai Kim Đồng Yêu Bức, nhận được 10000 tích phân!”
Trong nhất thời.
Năm ngàn không trăm hai mươi chính người thí luyện còn lại đều ngẩng đầu nhìn bảng xếp hạng trong suốt trên bầu trời.
Tên của Hà Tuyết Nhi tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hơn 20000 tích phân ở phía sau được phản chiếu trong đáy mắt mọi người!
“Quá mạnh mẽ! Hà Tuyết Nhi lại một lần nữa giết chết yêu thú Kim Đan cảnh!”
“Lúc trước nàng không chút vội vàng, thì ra là vì chuyện này?”
“Thật vậy, yêu thú cấp E cao giai chỉ có 700 tích phân, một con yêu thú cấp D có giá trị đến 10000 tích phân... Giết một con lần này bằng với công sức rất lâu của những thiên tài đó.”
“Cái này hoàn toàn không thể so sánh được? Cho dù người khác giết nhiều yêu thú cấp E hơn, thì có thể so với giết yêu thú cấp D sao? Căn bản không phải là tồn tại cùng một cấp bậc!”
“...”
Trên sa mạc.
Vẻ mặt của Tôn Tu rất khó coi, sắc mặt vốn đã u ám nay lại càng âm trầm hơn.
“Chết tiệt!”
Trong lòng hắn vô cùng không cam lòng.
Hắn cũng có thể tự tay giết yêu thú Kim Đan.
Lần trước chỉ là chưa nắm bắt thông thạo pháp bảo đó mà thôi.
Bây giờ hắn đã có thể sử dụng thành thạo, hắn nhất định có thể giết chết yêu thú Kim Đan.
Nhưng tại sao, tất cả họ đều để mắt đến Hà Tuyết Nhi?
Hắn là truyền nhân duy nhất của Tôn gia, tương lai là một thành viên trong hội trưởng lão của Nhân tộc!
Tại sao các ngươi lại để ý nhiều đến một người phụ nữ như vậy! ?
Tôn Tu vẻ mặt có chút dữ tợn, trong lòng tràn đầy tức giận.
Thần niệm vừa động, một con yêu thú cấp E xuất hiện ở phía xa.
Bóng dáng hắn đột nhiên biến mất.
Bang!
Xác con yêu thú tan tành, máu bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ Tôn Tu cả người đầy máu.
Trên bảng xếp hạng, tích phân của hắn đã tăng 300, nhưng vẫn còn khoảng cách hơn 5000 tích phân!
Tôn Tu nghiến răng, bóng người lại biến mất.
… . . .
Trong Hiệp hội Người tu luyện.
Đám đông theo dõi trận chiến bàn tán sôi nổi.
“Không hổ danh là thiên kiêu của Nhân tộc ta!”
“Lúc trước im lặng, hóa ra là kìm nén khí lực!”