Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 62

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Thủy Ngân nhất quyết muốn đưa hai kẻ buôn người về nhà họ Triệu. Tuy rằng Triệu Đoan Trạch đã quyết định hi sinh vì em gái, nhưng vẫn cố nghĩ cách vùng vẫy giãy chết. Trên đường đi cậu trầm tư suy nghĩ chuẩn bị sẵn lý do để về nói dối cha mẹ, ráng vượt qua cửa kiểm tra là được.

Thủy Ngân: Nam sinh ở cái tuổi này cứ nghĩ mấy lời nói dối của mình cha mẹ không biết gì hết, tiếc thay trong lòng cha mẹ đã hiểu rõ hết tám chín phần mười rồi. Mất công nói dối chẳng bằng dứt khoát thừa nhận cho xong.

Quả nhiên, hai vị trưởng bối khôn khéo già dặn kinh nghiệm trong nhà nhanh chóng nhận ra Triệu Đoan Trạch đang nói dối về lý do tìm được bọn buôn người.

"Tôi còn không hiểu anh nữa hay sao, cũng vất vả cho anh không biết xấu hổ mà lấy lý do ra ngoài chơi gặp phải chuyện bất bình không tha, bắt đúng phải bọn buôn người đang làm chuyện xấu. Đọc mấy sách truyện linh tinh nhiều lắm rồi phải không, với cái tư chất của anh, không bị người ta túm lấy lừa gạt là may lắm rồi." Triệu phu nhân nói chuyện vừa lạnh lùng vừa không nể mặt, làm Triệu Đoan Trạch mặt đỏ tới tận mang tai, cực kỳ không phục.

Điểm khiến Triệu lão gia chú ý tới lại giống như Thủy Ngân, sau khi nghe con trai kể lại quá trình thực tế tìm được người, ông lập tức để ý đến nhân vật Thắng thúc kia.

"Đồ ngốc nhà anh, anh nghĩ xem vì sao vị Thắng thúc mà anh nói kia có thể tìm được bọn buôn người này? Người ta mở sòng bạc làm ăn, những việc xấu xa không biết đã nhìn quen thuộc đến mức nào. Không ít dân cờ bạc bán con bán cái ngay tại sòng bạc, bán đi đâu, chẳng phải là bán cho đám buôn người ấy hay sao. Không biết chừng bọn họ còn quen biết lẫn nhau, nếu không thì đám người kia trốn nhanh như chuột, gió thổi nhẹ chút cũng đã chạy mất dạng thì hắn ta biết chỗ nào mà tìm. Cha thấy là bọn chúng thông đồng với nhau để diễn kịch cho anh xem đấy!"

Thủy Ngân âm thầm gật đầu, không sai. Triệu lão gia không hổ là lão làng trên giang hồ, suy nghĩ không khác phỏng đoán của cô là mấy.

Nhưng Triệu Đoan Trạch lại không phục, cậu vì người bạn lâu năm của mình mà lên tiếng bênh vực: "Cha, cha còn chưa nhìn thấy Thắng thúc đã tự ý kết luận như vậy, chẳng phải chỉ là nói hươu nói vượn thôi sao. Con quen biết với người ta lâu như thế, Thắng thúc vẫn luôn là người coi trọng nghĩa khí."

Triệu lão gia cười lạnh, tiếp tục đề cập đến một vấn đề: "Anh cho lão ta bao nhiêu tiền?"

Ông giơ tay ra dấu, "Chắc là chừng này phải không? Bảo sao anh xin tiền nhiều như thế, hoá ra là dùng để đạp vào cái hố lửa."

Triệu Đoan Trạch ngượng ngùng, ấp a ấp úng, "Cái này. . . Con cho Thắng thúc cũng không nhiều lắm, chỉ là trả công người ta đã vất vả. Làm phiền tới nhiều anh em hỗ trợ tìm người như vậy, trả một chút tiền công thì có làm sao. Mà không phải Thắng thúc chủ động đòi, đều là tự con đưa..."

Hay lắm, lại còn chính mình chủ động đưa tiền cho người ta nữa.

Triệu lão gia và Triệu phu nhân cùng đồng thời lộ ra vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng, bao gồm cả Thủy Ngân, cô không còn lời nào để diễn tả. Đã biết thằng nhóc này ngốc nghếch rồi, nhưng không ngờ lại ngốc tới thế. Quả không hổ là đứa con trai ngốc nghếch nhà giàu điển hình.

Triệu Đoan Trạch mà Thủy Ngân biết trong câu chuyện xưa kia là một người đàn ông trưởng thành, đã kế thừa gia nghiệp của nhà họ Triệu. Anh ta ở chốn thương trường là một nhân vật vô cùng lợi hại, thông minh, khôn khéo, có thủ đoạn trong đối nhân xử thế. Ngoại trừ ở phương diện tình cảm có chút thiểu năng ra thì những phương diện còn lại đều cực kỳ ưu tú.

Chuyện xưa xảy ra đại khái vào lúc Triệu Đoan Trạch tầm 22 tuổi, vừa gặp được Tỏa Nhi. Mà khi đó cha mẹ anh ta đã sớm qua đời bởi một tai nạn ngoài ý muốn. Công việc làm ăn của nhà họ Triệu gặp phải biến cố thật lớn. Sau một thời gian suy bại dần dần có sự khởi sắc rồi đi vào quỹ đạo.

Do Toả Nhi là nhân vật trung tâm của kịch bản, cho nên những khó khăn trắc trở xảy ra ở nhà họ Triệu không được kịch bản thể hiện kỹ càng, chỉ sơ lược nhắc tới.

Một năm qua, Thủy Ngân cũng nhớ lại một chút, suy đoán rằng hẳn là vào lúc Triệu Đoan Trạch khoảng mười tám, mười chín tuổi; cha mẹ sẽ ngoài ý muốn mà qua đời. Toàn bộ nhà họ Triệu rơi xuống trên vai anh ta, mà anh ta đã mất đi hết tất cả người thân, không gượng dậy nổi. Đã vậy còn bị người khác dẫn dụ sa đọa một thời gian, lừa mất không ít gia sản, dẫn đến công việc làm ăn hưng thịnh như mặt trời ban trưa của nhà họ Triệu nhanh chóng suy tàn.

Sau khi bị lừa, Triệu Đoan Trạch mới tỉnh ngộ ra, bắt đầu quyết chí tự cường, chấn chỉnh nhà cửa, cuối cùng mới trở thành thương nhân tuổi trẻ tài cao ở phần mở đầu của câu chuyện.

Nhưng lúc ấy công việc làm ăn của nhà họ Triệu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Mà tương phản chính là hai nhà họ Lâm và nhà họ Ngụy nuốt mất không ít công việc làm ăn vốn dĩ của nhà họ Triệu, không ngừng phát triển, bọn họ chẳng cần ra sức nịnh nọt nhà họ Triệu như bây giờ nữa, cho nên sau khi Tỏa Nhi khôi phục lại thân phận gả cho Lâm Nhị thiếu gia, Triệu Đoan Trạch lại lấy em họ Ngụy tiểu thư; nhìn từ góc độ nào đó chính là ba nhà làm thông gia để thu về được lợi ích.

Nhìn cái dáng vẻ thiếu gia ngốc nghếch đần độn của Triệu Đoan Trạch hiện tại, thì sau khi cha mẹ ngoài ý muốn mà qua đời, có thể làm công việc làm ăn của nhà họ Triệu đổ xuống bung bét cũng không có gì là khó hiểu, có lẽ là đã bị người lừa thảm rồi. Quả nhiên không chịu đắng cay thì không trưởng thành được mà.

Từ sau khi Thủy Ngân nhìn thấy Thắng thúc nói chuyện với Triệu Đoan Trạch, cô đã hoài nghi Thắng thúc chính là kẻ ở trong kịch bản gốc đã lừa Triệu Đoan Trạch đến mức gần như phá sản kia.

Cũng bởi vì sự hoài nghi này cô mới nhất quyết kiên trì dẫn hai kẻ buôn người về nhà. Thứ nhất là tránh để đám người đó giở trò quỷ, chân trước diễn kịch chân sau lại được thả ra. Thứ hai, cũng là để đưa Thắng thúc tới dưới mí mắt của Triệu phu nhân và Triệu lão gia. Hai người này có thể chèo chống cả một gia nghiệp lớn như vậy, hiển nhiên không phải là kẻ ngốc, bọn họ nhất định có thể nhìn ra Thắng thúc có chỗ không ổn.

Để Triệu lão gia và Triệu phu nhân phát hiện ra điều bất thường, cẩn thận "khai sáng" cho đứa con trai đang bị lừa gạt, cũng đỡ cho cô phải nghĩ cách giáo dục trẻ nhỏ. Bây giờ chỉ có mỗi việc trao đổi với người khác đã khiến cô tốn sức lắm rồi.

Do vậy, Thuỷ Ngân ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn Triệu phu nhân và Triệu lão gia giống như Bồ Tát niệm kinh, tiến hành giáo dục đối với Triệu Đoan Trạch. Hai vợ chồng một người thì phân tích lý lẽ, một người thì châm biếm đả kích, phối hợp với nhau chặt chẽ.

Cũng không biết là Triệu Đoan Trạch có tin hay không, nhưng tốt xấu trong lòng cũng sinh ra ý thức. Cậu cũng biết lúc này không thể làm trái ý cha mẹ được, chỉ đành bày ra dáng vẻ cam chịu cúi đầu, bị mắng cho xối xả.

Triệu lão gia và Triệu phu nhân dạy dỗ xong, ai nấy đều miệng đắng lưỡi khô, một người bưng chén trà lên, phất phất tay ý bảo hai anh em có thể quay về phòng.

Triệu Đoan Trạch đang héo hết cả người chợt như được sống lại: "Đợi một chút, chuyện quan trọng nhất cha mẹ còn chưa có nói đến!"

Còn chưa nói nên xử lý hai kẻ buôn người kia như thế nào, sao có thể cứ kết thúc như vậy. Ngày hôm nay đưa bọn họ về đây, cậu đã phải hy sinh lớn lắm đấy!

Triệu lão gia nghe xong thì giật mình, à đúng, suýt tí nữa thì quên mất.

"Ừ, anh không nhắc thì suýt nữa tôi quên." Ông đặt chén trà xuống bàn một cái ‘cộp’, gương mặt thoáng chốc giận tái đi, cầm chiếc chổi lông gà cắm ở bình hoa lớn bên cạnh hướng về phía con trai mà đánh: "Suýt nữa thì quên phải dạy dỗ anh! Thằng nhóc con nhà anh! Còn dám đưa em gái ra ngoài chạy lung tung! Cái chỗ hỗn loạn đó mà cũng đưa con bé đi được! Nếu em gái anh lại xảy ra chuyện gì thì xem tôi có đánh gãy chân của anh không!"

Triệu Đoan Trạch không nghĩ tới sự việc lại phát triển theo hướng này, vừa chạy tán loạn trong đại sảnh tránh né vừa gào to, "Ai bảo là việc này, con nói đến việc xử lý hai kẻ kia như thế nào cơ mà!"

Triệu lão gia đuổi theo đánh con trai, cũng rống lên: "Anh còn có mặt mũi mà nói! Đưa em gái đi xem hai thứ kia, chẳng may khiến em gái của anh sợ hãi thì biết làm thế nào?!"

Triệu Đoan Trạch nháy mắt quên mất phải biện hộ cho chính mình, chỉ đắc ý mà trả lời: "Không có đâu! Em gái không chỉ ngoan mà lá gan cũng rất lớn, con bé chẳng sợ gì cả!"

Triệu lão gia: "Anh tự hào cái rắm ấy!"

Triệu phu nhân một mực thờ ơ lạnh nhạt nhìn con trai bị đánh. Bà là mẫu người mẹ nghiêm khắc điển hình, khác hẳn với kiểu chiều chuộng con trai mà Thuỷ Ngân đã gặp nhiều trước kia. Đợi đến khi Triệu lão gia đánh được tương đối rồi, bà mới ra hiệu bằng ánh mắt cho chồng. Thủy Ngân cũng đúng lúc biểu hiện tình cảm anh em, đứng ở trước mặt anh trai ngăn cha lại.

Sợ không cẩn thận đánh phải con gái, Triệu lão gia lập tức thu lại chổi lông gà, thở hồng hộc, "Coi như nể mặt em gái anh, việc này không truy cứu nữa. Lần sau anh còn qua lại với đám người không ra gì kia mà để tôi biết được, tôi đánh không tha đâu."

Triệu Đoan Trạch hoàn toàn không nghe thấy cha nói cái gì, chỉ thấy cảm động vì em gái đứng chắn ở trước mặt mình. Em gái đau lòng cho mình á. Xem ra, trải qua lần hi sinh này, hình như em gái đã giống như trước đây yêu thích anh trai nhất rồi!

Cuối cùng tuy rằng không bị đánh gãy chân, nhưng trên cánh tay, trên lưng, trên đùi của Triệu Đoan Trạch đều bị cha ruột đánh cho hằn lên hơn mười vết, lỡ đụng phải chỗ nào cũng cảm thấy đau. Vị đại thiếu gia này không phải là kẻ yếu ớt, vẫn nhảy nhót tưng bừng được, ở trước mặt em gái còn duy trì được thể diện của một người anh trai nam tử hán dũng cảm, vỗ ngực khoác lác: "Không đau không ngứa, chỉ giống như bị muỗi cắn thôi."

Ở trước mặt Triệu lão gia, Triệu Đoan Trạch không như thế này ―― khác biệt hoàn toàn với những khi ở trước mặt em gái. Liên tục kêu khổ thấu trời, đỡ eo lết chân, Triệu lão gia nhìn bộ dạng thê thảm đó cũng phải hoài nghi có khi lúc ấy mình dùng cái chổi lông gà bằng sắt để đánh con trai.

Kỹ năng diễn xuất của Triệu Đoan Trạch không tốt lắm, ít nhất là tại thời điểm này chưa được tốt lắm. Thủy Ngân lặng lẽ hỏi cậu có tiếp tục đi tìm Thắng thúc hay không. Cậu giả bộ như không có việc gì nói không có, Thủy Ngân liếc mắt đã nhận ra cậu đang nói dối.

Cô cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu chằm chằm.

Triệu Đoan Trạch bị nhìn như vậy bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên, mũi giày khẽ di di trên mặt đất, ánh mắt lập loè, cuối cùng không thể không đầu hàng mà viết cho cô nhìn, "Được rồi, anh đi gặp Thắng thúc một chút. Tuy cha không cho anh qua lại với Thắng thúc nhưng người ta đã giúp đỡ mình như vậy. Anh cũng nên mời người ta một bữa cơm cảm tạ mà."

Triệu Đoan Trạch cũng không hoàn toàn là kẻ ngốc, bị cha mẹ dạy dỗ một trận như thế, mặc dù vẫn không cảm thấy Thắng thúc có vấn đề gì, nhưng ý nghĩ đề phòng thì vẫn có, "Thắng thúc còn hỏi anh xử lý hai kẻ buôn người kia thế nào rồi, có cần giúp một tay hay không, nhưng anh đã từ chối."

Nói đến đây, Triệu Đoan Trạch lại cảm thấy không hài lòng lắm. Sau khi hai kẻ kia được đưa về nhà họ Triệu thì chỉ bị nhốt ở một chỗ, hiện tại vẫn còn sống.

Ngày đó, Triệu lão gia và Triệu phu nhân nhìn như không có phản ứng gì, nhưng biểu hiện như vậy có nghĩa là bọn họ cực kỳ hận đối phương, không thể cứ thế tuỳ tiện mà bỏ qua được.

Nhốt bọn người đó lại, không cho ăn uống. Ở trong cái phòng chật hẹp tối tăm, ỉa đái đều phải xử lý tại chỗ, còn trói chặt tay chân, khiến cho tay chân dần dần bị hoại tử, chẳng qua mấy ngày đã có thể hành hạ bọn chúng đến không còn hình người.

Hiện tại trong thành vẫn có nha môn, nhưng cũng chỉ còn cái vỏ rối loạn, những gia đình có tiền giống như nhà họ Triệu, gặp việc này sẽ không đưa người tới nha môn mà sẽ bí mật tự xử lý. Chỉ có điều nhà họ Triệu là thương nhân đứng đắn, mấy đời đều làm việc thiện, tốt bụng giúp người, chưa từng dùng hình phạt riêng để giết ai. Triệu Đoan Trạch cho rằng nhất định là cha mẹ nhốt người để đó chờ bọn chúng tự chết, chứ không ra tay giết hại.

"Bọn họ làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn hại em không thể nói chuyện. Nếu là anh thì anh tuyệt đối không để cho bọn họ sống thêm ngày nào, cha mẹ chỉ biết cố giữ lấy cái thanh danh tốt thôi." Triệu Đoan Trạch rất không hài lòng phàn nàn.

Thủy Ngân nói cho cậu biết một lý do khác: "Giữ lại bọn chúng có thể tìm ra được tên buôn người còn lại kia."

Triệu Đoan Trạch: "Thắng thúc nói với anh, hai người còn lại đã chết. Tuy rằng không biết chết như thế nào nhưng khẳng định là chết rồi."

Thủy Ngân nhìn cậu một chút, viết bốn chữ lớn: "Thắng thúc lừa anh."

Triệu Đoan Trạch chậc một tiếng, cũng nhấc bút lên viết: "Sao em lại nói như vậy, em còn nhỏ, không biết cái gì là tốt xấu..."

Thủy Ngân chớp mắt mấy cái, tập trung cảm xúc, vành mắt chậm rãi đỏ lên. Triệu Đoan Trạch còn chưa viết xong, thấy vành mắt em gái chợt đỏ, dọa cho tay run một cái, nhanh chóng di di đầu bút lông, xóa hết mấy chữ vừa rồi, viết một dòng khác bên dưới: "Em nói rất đúng, về sau anh trai nhất định sẽ cẩn thận không để bị người lừa gạt!"

Nói thì hay lắm, nhưng ‘tích cực nhận sai, chết cũng không hối cải’ là những từ khắc hoạ chân thực nhất tính cách của thằng nhóc này. Chưa được mấy ngày, Thủy Ngân phát hiện lúc Triệu Đoan Trạch trở về trên người thoang thoảng có mùi rượu. Dò hỏi một chút, quả nhiên tòi ra chuyện cậu vô tình gặp phải Thắng thúc, hai người còn nâng cốc vui vẻ nói chuyện.

"Người ta quan tâm anh, đặc biệt mời anh uống rượu. Anh cũng không thể cứ thế mà trở mặt được." Thiếu niên giữ sĩ diện chỉ có thể đồng ý, sau đó lại bị kẻ già đời dỗ ngon dỗ ngọt đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc.

Thủy Ngân thầm nghĩ, hay là cứ để thằng nhóc này bị người lừa gạt một vố thật đau đi. Da dày thịt béo như thế, nhờ xã hội dạy dỗ trưởng thành là được rồi.


Bình Luận (0)
Comment