Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 83

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Trong rất nhiều bộ phim của sau này thường có những đoạn nhân vật nữ giả làm đàn ông. Nhưng dù những người đẹp trước lồi sau lõm, môi hồng răng trắng đó mặc trang phục nam lên người cũng không có cách nào khiến người khác nghĩ họ là đàn ông được. Thực tế thì những hình ảnh trên phim truyền hình đều chỉ là thêm vào cho đẹp mà thôi.

Tại thời đại hỗn loạn hiện giờ mà Thủy Ngân sinh sống, kỳ thật xét về bề ngoài thì phụ nữ và đàn ông không có sự khác biệt quá lớn.

Vương triều phong kiến cuối cùng bị sụp đổ trước đó chưa lâu, thói quen ăn mặc của dân thường vẫn theo quy định cũ. Nhìn dân chúng đi trên đường, đa phần là mặc quần áo có màu tối, rất phổ thông.

Phụ nữ đi ra ngoài làm việc không ăn mặc màu mè gì ―― thời đại này còn chưa sinh ra những dịch vụ thoả mãn nhu cầu của phụ nữ. Vì vậy yêu cầu về “cái đẹp” của bọn họ cũng thua xa đời sau.

Các cô không có áo ngực, chỉ quấn chặt lại dưới quần áo, cho nên về cơ bản dáng người đều là phẳng lỳ;

Các cô không có các loại mỹ phẩm dưỡng da đa dạng như thời hiện đại, không có nhu cầu trang điểm khi đi ra ngoài, hầu như da mặt ai cũng vàng vọt thô ráp;

Các cô mặc trang phục cổ đại nhưng hoàn toàn không giống những bộ cổ trang được cải tiến sau này, không hề toát ra vẻ nữ tính dịu dàng một chút nào;

Các cô còn phải gánh vác việc nhà nặng nhọc, vì lao động từ ngày này qua ngày khác cho nên luyện ra được một thân thể tráng kiện, không có bất cứ điểm chung gì với những cô gái gầy yếu được nuông chiều từ bé của thời hiện đại.

Trừ việc búi tóc lên thì đại bộ phận phụ nữ và đàn ông không có gì khác biệt.

Có lẽ sẽ có một vài người phụ nữ của nhà giàu xinh đẹp hơn một chút, nhưng bình thường phụ nữ sống quá cẩu thả với bản thân, dáng vẻ tràn ngập gian nan vất vả của phụ nữ thì muốn giả bộ làm đàn ông thật sự rất dễ.

Lúc trước việc làm hộ tịch rất nghiêm khắc, người bình thường không có việc gì sẽ không rời khỏi quê hương, cho nên cũng không có người phụ nữ nào nghĩ đến chuyện đóng giả làm đàn ông. Hiện tại thế cục hỗn loạn, khắp nơi đều có người sống lang thang chạy nạn, nhờ vậy Thủy Ngân mới có cơ hội tự do phát huy cái này.

Cô cắt bỏ mái tóc dài của Lý Lam Chi, thay quần áo nữ bằng áo ngắn và quần của nam, quấn thêm vải vào eo. Sau đó đi ra ngoài tìm một gánh cắt tóc trong một ngõ hẻm, để ông lão cắt tóc sửa lại mái tóc cho cô thành kiểu ngắn của đàn ông bây giờ.

Trong lúc những lão tiên sinh với suy nghĩ kiểu cũ còn đang tranh luận với đám thanh niên trí thức xem đàn ông có nên cắt tóc hay không, thì đa phần người dân lao động đã bắt đầu lựa chọn kiểu tóc đơn giản hơn rồi.

Cắt tóc xong, lại đội thêm một cái mũ, nhìn qua Thủy Ngân trông không khác gì những người đàn ông đang đi trên đường kia. Ông lão sửa tóc còn khen thằng nhóc nhà cô dáng dấp thật tuấn tú, thoạt nhìn giống như người làm công tác văn hoá vậy.

Bề ngoài đã không có vấn đề gì, chỉ còn giọng nói nữa thôi. Chuyện này cũng không có gì phải lo lắng, người đàn bà có chồng nào mà chả phải gào to nói lớn mỗi ngày, vốn dĩ giọng nói của Lý Lam Chi cũng không mảnh. Thủy Ngân bình tĩnh hạ thấp giọng phát ra tiếng, đè ép dây thanh quản, nói đi nói lại trở nên khàn khàn.

Tại thế giới thứ hai, có một khoảng thời gian cô tham gia vào một ban nhạc. Lúc ấy được người ta dạy một chút kỹ xảo làm biến đổi âm thanh, xử lý thế nào để tiếng nói phát ra càng tinh tế, hoặc là càng thô ráp hơn. Suốt dọc đường đi đến Mai thị, Thuỷ Ngân liên tục tập luyện, hiện tại phát âm đã tự nhiên hơn rất nhiều.

Các bước chuẩn bị đã thực hiện đầy đủ, chuyện tìm được một công việc nào đó càng thêm có hy vọng. Ở thế giới thứ sáu, cô nắm rõ được cách xem và tính sổ sách, còn luyện thành thạo được khả năng viết chữ bằng bút lông. Với tình cảnh hiện tại mà nói, đó chính là bản lĩnh và vốn liếng mà cô dùng để mưu sinh.

Thời cuộc hiện giờ, người đọc sách chưa có nhiều; người biết viết, biết làm toán lại càng ít hơn. Người có kỹ năng giống như Thủy Ngân có thể được gọi một tiếng nhân tài. Bởi vậy cô nhanh chóng tìm được công việc ở một cửa hàng bạc, đãi ngộ xem như không tệ. Ông chủ của cửa hàng này họ Điền, là người tương đối hiền hậu, còn bao hết ăn ở cho cô.

Nhà của ông chủ nằm trên một con phố khác không xa cửa hàng, có rất nhiều phòng để trống. Thủy Ngân nói rằng mình ở quê gặp nạn nên mới phải chạy tới đây, trước kia trong nhà cũng có chút tích góp, chỉ là hiện giờ người thân đã mất, cô chỉ còn một mình nên muốn tìm một chỗ để cư trú. Ông chủ Điền nghe xong liền phân cho cô một gian phòng trống, còn kêu giúp việc trong nhà dọn dẹp, hỗ trợ thu xếp giúp cô.

Có lẽ là bởi cực kỳ thích khả năng viết chữ bằng bút lông của Thuỷ Ngân mà thái độ của ông chủ Điền đối với cô đặc biệt tốt. Nhất là sau khi công việc được xử lý qua tay Thủy Ngân, ông chủ Điền phát hiện cô thực sự tài giỏi, nhìn cô cũng coi trọng thêm mấy phần, còn chuẩn bị tăng thêm tiền công cho cô. Thời điểm tết Đoan Ngọ, ông chủ Điền mời cô đến nhà cùng dùng bữa với gia đình bọn họ.

Ngay từ đầu Thủy Ngân không suy nghĩ gì nhiều, chỉ coi ông chủ Điền trời sinh là một người nhiệt tình. Vậy là tết Đoan Ngọ tới nhà ông ăn cơm, gặp được hai cô con gái của ông và Điền phu nhân.

"Tôi và phu nhân chỉ sinh được hai cô con gái, bây giờ đã từng tuổi này rồi, có lẽ sẽ không có con trai. Tôi chỉ hi vọng sau này có thể tìm cho con gái một người con rể tới nhà mà thôi." Ông chủ Điền cười híp mắt nói, ánh mắt nhìn cô đặc biệt sốt sắng. Điền phu nhân nhìn cô cũng rất giống mẹ vợ đang nhìn con rể, lại còn là kiểu càng xem càng thấy hài lòng.

Thủy Ngân: "..."

Phải uống ngay một ly rượu để cho đỡ sợ mới được.

Quả thực cô không nghĩ tới sẽ phát sinh ra vấn đề này, cũng may tiểu thư nhà họ Điền có vẻ như không hài lòng về cô cho lắm. Điền Nhị tiểu thư thì mới có mấy tuổi, ăn bánh chưng mật đậu tò mò nhìn cô. Điền Đại tiểu thư thì liếc trộm cô mấy lần, nhỏ giọng nói với mẹ: "Người hơi lùn một chút."

Chiều cao của Lý Lam Chi đối với phụ nữ không phải là thấp, nhưng so với nam thì đúng là thấp thật.

"Tuổi cũng lớn hơn con nhiều mà." Điền Đại tiểu thư mới mười tám tuổi, còn thân thể của Thủy Ngân hiện giờ đã hai mươi chín.

Cô coi như không nghe thấy gì, cũng vờ như không biết chuyện này, tiếp tục công việc làm thuê ở trong cửa hàng bạc. Người làm có trong cửa hàng không quá nhiều, ngoài một ông chủ, một chưởng quầy, một nhân viên kế toán lâu năm dẫn dắt cô, còn có hai nhân viên làm chân chạy nữa.

Công việc buôn bán không tốt không xấu, mỗi ngày đều có một ít khách ghé qua.

"Chỗ này có nhận mua trâm bạc hay không?" Ngày hôm đó có một cô bé tầm khoảng mười tuổi, rất ít tóc, túm gọn ở sau gáy, cái áo màu nâu xanh mặc trên người hơi chật, đi một đôi giày vải đen đã mòn gần hết.

Cô bé ghé vào quầy hàng, đảo mắt nhìn hộc tủ phía sau bọn họ. Đôi mắt rất sáng, phát ra một loại ánh sáng láu cá. Kiểu người có tí khôn vặt lăn lộn trên phố xá từ lâu, tự nhiên sẽ có loại khí chất này.

Nhân viên trông quầy hàng thấy một cô bé tầm tuổi đấy, quần áo rách rưới, đến chào hỏi cũng không có hứng, thuận miệng trả lời một câu: "Có mua, nhóc có trâm bạc hả?"

Cô bé đổi tư thế dựa vào quầy hàng, ghé đầu hỏi: "Mấy người có đưa ra giá cả hợp lý không? Cũng không thể lừa một đứa nhóc như tôi được đâu đấy!"

Nhân viên cười cười, "Tôi đùa nhóc làm gì, đồ đâu rồi, cầm ra đây nhìn thử xem?"

Lúc này, cô bé mới lấy chiếc trâm được giấu ở trong ngực ra. Là một cái trâm bạc phổ thông, chưởng quầy đứng bên cạnh cầm lên nhìn qua rồi nói: "Đây là đồng mạ bạc, bán không được giá đâu."

Cô gái nhỏ không ngờ tới, trừng mắt khẽ mắng một câu: "Con quỷ nghèo, lại còn giả bộ có tiền, đưa cái trâm mà cũng là đồng!" Cũng không biết là đang mắng ai.

Cô bé biểu lộ khá bực mình, nhanh chóng giật lại cây trâm, quay đầu bỏ chạy.

Thủy Ngân ở một bên tính sổ sách, vốn dĩ cũng không chú ý đến cô bé đó, nhưng lúc chưởng quầy và nhân viên nhắc đến tên cô bé, cô mới phát giác nghe thật quen tai.

"Con bé vừa rồi kia, cậu không biết là ai sao?" Chưởng quầy nở một nụ cười bí hiểm, "Trước kia tôi đã từng gặp nó trên đường, ở chỗ mẹ Tứ Nhi ấy."

Nhân viên ồ một tiếng dài, lộ ra vẻ mặt mà đàn ông đều hiểu.

Con phố mà hai người đang nhắc đến có một cái tên rất thông tục, chính là phố đèn đỏ, bên trong có rất nhiều kỹ viện.

"Hắc hắc, tôi vẫn còn nhớ rõ, cô bé đó hình như tên là Lai Kim. Một cô gái có cái tên kiểu này cũng thật kỳ lạ." Chưởng quầy dựa người vào quầy hàng lắc đầu: "Nhìn qua còn chưa tới mười hai tuổi, có khi phải qua hai năm nữa mới bắt đầu đi bán. Gương mặt trông cũng xinh xắn đấy, đợi nảy nở thêm chút nữa thì tốt hơn."

Ở đây toàn là đàn ông, bọn họ nói chuyện cũng không kiêng kị gì, chưởng quầy khoe khoang chuyện mình đã từng đi vào kỹ viện. Nhân viên kia không có tiền để bước vào đấy, nghe xong chỉ thấy hâm mộ, dồn dập hỏi chưởng quầy xem cô nàng nào trông xinh đẹp.

Thủy Ngân nghe đến cái tên Lai Kim đó, cái tay đang viết chữ liền dừng khựng lại.

Cô con gái ruột của Lý Lam Chi bị bà mẹ chồng Lưu Tôn thị vứt bỏ cũng tên là Lai Kim. Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, gặp cô đúng vào lúc này?

Năm mười tám tuổi, Lý Lam Chi gả vào nhà họ Lưu, dựa theo thời gian đấy mà tính toán có lẽ tuổi tác cũng tương đối phù hợp.

Bất chợt, trong đầu Thuỷ Ngân xuất hiện một đoạn kịch bản.

Liên quan đến cô bé tên Lai Kim vừa rồi kia. Mấy năm sau, cô bé trổ mã khá xinh đẹp, là một mỹ nhân nổi tiếng chua ngoa ở phố đèn đỏ. Sau đó leo lên một kẻ có tiền gọi là Cửu gia. Cửu gia có quan hệ mua bán với quân xâm lược, là một thương nhân lớn có quan hệ tốt đẹp với bọn chúng, đồng thời cũng là tên đại Hán gian trong cuộc kháng chiến này.

Lai Kim đi theo hắn ta nên cũng trở thành Hán gian. Từ nhỏ cô bé đã sống trong kỹ viện, biết rõ tầm quan trọng của tiền bạc, do vậy cực kỳ tham lam tiền tài, tranh thủ đào không ít tiền ở chỗ Cửu gia. Tới khi quân xâm lược rút lui khỏi Mai thị, Cửu gia chạy theo đám người đó, thấy phiền chán Lai Kim lòng tham không đáy, vứt bỏ cô nàng.

Mai thị bị quân khởi nghĩa chiếm đóng; những tên Hán gian lúc trước làm mưa làm gió, trắng trợn vơ vét của cải, ức hiếp dân chúng đều bị lôi ra hết để mọi người trút giận. Lai Kim chính là một người ở trong số đó.

Mà thú vị nhất là, lúc ấy Lý Lam Chi, Lưu Tôn thị và Lưu Quý Sinh cũng có mặt ở Mai thị. Lý Lam Chi biết đấy là con gái ruột của mình nhưng cô không nhận con, mà chỉ thấy rằng hành động của Lai Kim khiến người mẹ ruột này mất hết thể diện, cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Mãi đến lúc mọi người muốn đánh chết Lai Kim, Lý Lam Chi mới đứng trước cô con gái đang chật vật tiết lộ thân phận, thống khổ nhìn con gái, phát biểu một bài cảm nghĩ đau đớn ruột gan. Nội dung đại khái là "Làm sao con lại biến thành dạng người này, mẹ rất thất vọng về con" các thứ.

Sau đó Lý Lam Chi cùng với những người khác đánh chết đứa con Hán gian ấy, còn được người ta khen là đại nghĩa diệt thân, chí công vô tư. Lúc đó, Lý Lam Chi cứ thế mà quên mất trước kia mình liều chết cứu đứa con trai là đại Hán gian Lưu Quý Sinh như thế nào.

Nhìn trong kịch bản gốc, thấy sau khi Lý Lam Chi hùa theo đám người kia đánh chết đứa con gái xấu xa xong, được mọi người khích lệ kính nể, Thủy Ngân chỉ cảm thấy vô lý lại tức cười.

"Đàn ông mà, có ai là không thích đi vào kỹ viện đâu. Có không đi cũng không phải là vì yêu bà vợ ở nhà mà chỉ là do không có tiền thôi. Nhìn ông chủ của chúng ta xem, chẳng phải cũng thỉnh thoảng đến phố đèn đỏ nếm thử vài cô tươi trẻ hay sao? Mấy chục năm chỉ ăn mãi một món, cho dù có ngon đến mấy cũng phải thấy ngán chứ, có đúng hay không?" Chưởng quầy nói hăng say văng nước miếng tung tóe, thấy nhân viên kế toán mới đến ngồi im không nói gì, không nhịn được lên tiếng gọi.

"Này, Lý Ngân, cậu đến Mai thị của chúng tôi chưa được bao lâu, chắc không biết phố đèn đỏ đâu nhỉ? Lần sau có thời gian chúng ta cùng đi đi, tôi dẫn cậu đi mở mang một chút."

Lý Ngân là cái tên giả mà Thuỷ Ngân sử dụng, nghe vậy cười nói: "Tôi không đi được đâu. Tôi muốn tiết kiệm tiền để mua nhà, còn muốn cưới vợ nữa, làm gì có tiền mà đi vào kỹ viện."

Trên đường tan tầm về nhà, cô đi ngang qua một khu chợ bán thức ăn ở đầu phố, bất giác nhớ tới đoạn kịch bản xuất hiện trong đầu ngày hôm nay. Chỗ này chính là nơi mà mấy năm sau Lai Kim sẽ bị đám người kia đánh chết.

Trong lúc đang suy nghĩ, Thuỷ Ngân bỗng thấy Lai Kim xách theo cái rổ từ trong chợ bán thức ăn đi ra, có lẽ là cô bé đến mua đồ ăn. Bên đường có hai đứa trẻ hình như biết Lai Kim, cầm mấy viên đá nhỏ ném vào người cô bé, vừa cười cợt vừa dùng tiếng địa phương nói cái gì đó. Nói cụ thể là cái gì thì không nghe rõ, túm lại là mắng chửi người, không phải mấy lời hay ho gì.

Lai Kim lập tức dừng bước, nhìn ngó hai bên một chút rồi bất chợt đặt cái rổ xuống, nhấc thùng đựng nước tiểu của một nhà đặt ở bên ngoài lên, nhanh như chớp hùng hổ vọt tới trước mặt hai thằng nhóc đang mắng chửi người kia, giội thẳng thùng nước tiểu đục ngầu có mùi lạ vào người chúng nó.

Sau đó Lai Kim nhanh chóng vứt thùng nước tiểu xuống, ôm giỏ rau nặng mà chạy như bay, còn quay đầu làm mặt quỷ chế nhạo, đặc biệt phách lối.

Thủy Ngân đúng lúc thấy cảnh này: "..."
Bình Luận (0)
Comment