Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 86

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Lý Lam Chi có ngoại hình đẹp, sức khoẻ tốt. Cuộc sống hiện giờ của Thủy Ngân khá là thoải mái, sau một thời gian làn da trắng hẳn lên. Lúc đi ra ngoài cần phải hoá trang cho da một chút, để trông nó thô ráp hơn.

Lai Kim là con gái ruột của Lý Lam Chi, tướng mạo càng thêm xuất chúng. Lúc trước suốt ngày lăn lộn ở trên đường, không được ăn uống đàng hoàng, tuổi tác lại nhỏ chưa nảy nở, nhìn qua không quá thu hút sự chú ý. Bây giờ sống ở bên cạnh Thủy Ngân quá tốt, thần sắc cũng tốt lên theo, lại còn ở quán rượu học việc, được mấy vị đầu bếp nữ nuôi đến châu tròn ngọc sáng. Tuổi tác ngày một lớn thêm, dần dần lộ ra khuôn mặt cùng dáng người đẹp đẽ.

Mấy năm sau, lúc Lai Kim tầm mười lăm mười sáu tuổi đã là thiếu nữ xinh đẹp trong veo như nước, khuôn mặt rực rỡ, mái tóc đen nhánh, vòng eo mảnh khảnh. Cho dù không mặc quần áo sáng sủa cũng khác biệt hẳn so với những người khác.

Hiện tại, những khi Lai Kim đi tới chợ thức ăn ở gần đó, thằng nhóc lúc trước thường dùng những lời khó nghe mắng chửi cô nàng không còn có thái độ khó chịu như xưa nữa; trái lại mỗi lần thấy Lai Kim đi qua đều đỏ hết cả mặt, ánh mắt tha thiết nhìn thêm vài lần. Bị Lai Kim mắng cũng không dám cãi lại, còn bày ra dáng vẻ lấy lòng muốn cùng cô nàng nói thêm vài câu.

Lai Kim chán ngán cậu ta cực kỳ, cứ nhìn thấy người là trợn trắng mắt, không thèm để ý, trực tiếp chạy nhanh né qua cho xong.

Cô nàng là người có tính cách mạnh mẽ, ở chợ thức ăn hay ngoài đường đều có một vài kẻ lưu manh lang thang, gặp phải cô gái xinh đẹp đều thích mở miệng đùa giỡn mấy câu. Lai Kim chưa từng tỏ ra xấu hổ như những cô gái khác. Ai ăn nói khiến cho mình khó chịu, cô nàng lập tức há miệng ra chửi mắng. Đã vậy còn luôn mang theo người một thanh sắt được mài nhọn hoắt, khiến cho những kẻ giang hồ kia không dám động tay động chân, chỉ có thể chọc mấy câu ngoài miệng. Nhưng chọc ngoài miệng cũng không cãi lại nổi Lai Kim.

Bây giờ Thủy Ngân đã hơn ba mươi tuổi, từ trước tới nay tâm thái của cô luôn ổn định, rất chú ý trong cách sinh hoạt, nhìn qua còn trẻ hơn so với Lý Lam Chi nguyên bản lúc hai mươi mấy tuổi suốt ngày làm lụng vất vả. Cô làm ở cửa hàng bạc mấy năm, công việc tính toán làm vừa tốt vừa nhanh, chưa từng xảy ra sai sót. Mấy năm trước cô còn cùng chưởng quầy học cách phân biệt chất lượng bạc, hiện giờ cũng tương đối thành thạo, thường xuyên hỗ trợ nhìn xem.

Tướng mạo khí chất đoan chính, dáng người thẳng tắp mặc áo dài, lại mang một cặp mắt kính, đúng là một vị thư sinh tuấn tú. Ở giữa đám dân lao động không đứng đắn lẫn nhóm chưởng quầy lớn tuổi lại béo ú, Thủy Ngân giống như một bó đuốc sáng bừng giữa đêm khuya. Những cô gái, phụ nhân trẻ tuổi đều vì cô mà chạy đến cửa hàng bạc, lúc mua bán bạc cũng tranh thủ nói thêm với cô đôi ba câu.

Bởi vậy, hai năm nay hơn phân nửa thu nhập của cửa hàng bạc đều là nhờ vào Thuỷ Ngân mà có. Ông chủ Điền đã nghĩ đến chuyện cuối năm chưởng quầy hiện tại nghỉ việc sẽ đề bạt cô lên làm chưởng quầy mới.

Hôm nay cũng như thường lệ, cô bưng một cốc trà ra chỗ ngồi, nhấc bút lên luyện chữ, chờ khách tới cửa. Đột nhiên nhân viên hắt nước quét dọn ở cửa trước chạy vào, hét to: "Không xong rồi, Lý tiên sinh ngài mau đi xem một chút đi, nghe nói Lai Kim đánh nhau với người ta ở Duyệt Khách lâu kìa!"

Duyệt Khách lâu chính là quán rượu mà Lai Kim làm việc, chỗ đó không lớn, cũng cách cửa hàng bạc không xa.

Lúc Thủy Ngân đi đến nơi, Lai Kim đang đứng ở trên bậc thang chống nạnh chửi nhau với người ta, khiến cho một phụ nhân trẻ tuổi đứng phía dưới giận dữ đỏ bừng cả mặt.

Phụ nhân kia cũng chẳng thèm quan tâm đến đám người đang đứng vây xung quanh, há miệng thét lên: "Cái đồ lẳng lơ nhà mày, hàng ngày ăn mặc diêm dúa lượn qua lượn lại trước cổng nhà tao, chẳng phải là cố ý muốn quyến rũ lão ta à?"

"Ai không biết mày từ phố đèn đỏ mà ra, có phải là thứ gì tốt đẹp đâu. Còn tên sư phụ kia của mày nữa, chẳng có quan hệ thân thích gì, nuôi mày mấy năm, ai biết giữa hai người có quan hệ mờ ám gì hay không? Mày không cần mặt mũi nữa hả, thích thông đồng cấu kết với đàn ông lớn tuổi lắm à? Quyến rũ một người còn chưa đủ còn chạy tới quyến rũ chồng tao!"

Trước đó Lai Kim vẫn chỉ cãi nhau với cô ta, nhưng thấy nhắc đến Thủy Ngân, cô nàng lập tức nổi giận, đoạt lấy cây chổi của một hầu bàn đang đứng hóng hớt gần đó, lao về phía phụ nhân kia triển khai "mười tám chiêu thức Thiếu Lâm”. Chỉ một lúc quơ chổi đã khiến cái đầu gọn gàng của cô ta rũ rượi, tóc tai xoã tung, trông giống một con gà mái bị lột một lần lông.

Lai Kim nói đánh là đánh ngay, xong quăng cây chổi sang một bên mắng to: "Tên đàn ông nhà bà có cái mặt lưỡi cày kia, ai biết có phải khi còn bé bị người ta đè xuống đất đạp một trăm tám mươi lần lên mặt hay không. Cũng chỉ có loại người như bà mới để ý đến lão, tặng không cho tôi tôi còn chê có quá nhiều thịt mỡ nhìn lâu chán ngấy đấy. Ai thèm quyến rũ lão ta? Tốt nhất là bà về nhà đái một bãi cho lão ta soi thử cái tính tình của lão xem như thế nào, tiện thể kiểm tra xem mắt của chính bà có vấn đề gì hay không!"

Thấy hai người chuẩn bị lao vào đánh nhau, Thủy Ngân mở miệng ngăn lại: "Được rồi, Lai Kim, lại đây."

Lai Kim nhìn lên thấy cô, miễn cưỡng thu lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt kia. Người phụ nữ nọ cũng nhìn thấy Thuỷ Ngân, vẻ mặt cứng ngắc, lúng túng thả tay xuống.

Tiên sinh kế toán Lý Ngân của cửa hàng bạc nổi danh là người có thể diện và văn hóa ở trên con đường này. Những khi tết đến, mọi người muốn viết câu đối đều đến nhờ Lý Ngân giúp đỡ. Người phụ nữ này đến cửa hàng bạc đánh bóng trang sức mấy lần, cũng là tìm Lý Ngân tiếp đón. Mặc dù nhóm phụ nữ đều ghen ghét Lai Kim có dáng dấp đẹp đẽ, nhưng phần lớn đều có thái độ rất tốt đối với Lý Ngân. Có ai mà không yêu thích thư sinh tuấn tú đâu.

"Lý tiên sinh, ngài nên quản giáo cẩn thận đồ đệ của mình một chút!" Phụ nhân vừa chỉnh lại tóc vừa nói. Tuy rằng chưa hết tức giận, nhưng đối diện với khuôn mặt nhã nhặn của Thủy Ngân, cô ta không nhịn được thả nhẹ giọng xuống.

Thủy Ngân quay sang hỏi Lai Kim còn đang hầm hừ, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lai Kim liếc mắt, "Chồng của bà ta là chưởng quầy mới của năm nay. Từ lúc tới đây đã không ngừng quấy rối tôi, trước đó không lâu kêu tôi tới đưa đồ ăn còn tranh thủ sờ mó vào tay. Tôi không thèm để ý. Tối hôm qua lão ta uống ít rượu vào, gan to bằng trời còn muốn cưỡng hôn tôi nữa. Lúc ấy tôi ở phòng bếp, thuận tay đập cho lão ta một muôi, để lại vết thương bị vợ của lão ta phát hiện. Thế đó, ngày hôm nay bà ta chạy tới đây chửi tôi quyến rũ lão chồng của bà ta."

Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, phụ nhân vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, kêu to: "Bình thường lão ta rất thành thật, còn không phải là do cái bộ dạng này của mày hay sao. Nếu không phải mày cố ý quyến rũ thì sao lão ta dám làm như thế ..."

Thủy Ngân không để ý đến cô ta, chỉ hỏi Lai Kim: "Sao lại không nói với tôi."

Lai Kim: "Loại chuyện nhỏ nhặt như thế này tự tôi cũng có thể giải quyết được, tìm chú làm gì. Tôi có phải trẻ con nữa đâu!" Quả thực mấy năm nay cô nàng gặp phải không ít chuyện tương tự, chẳng lẽ lần nào cũng đi tìm sư phụ kể lể.

Thủy Ngân: "Được rồi, vậy bây giờ nhóc muốn xử lý làm sao?"

Lai Kim: "Tôi không làm việc ở chỗ này được nữa, tên kia bị tôi đánh cho một trận, vừa nhỏ nhen lại vừa sợ vợ, chắc chắn sẽ không để cho tôi tiếp tục làm việc ở đây."

Thủy Ngân cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Vậy thì đi thôi."

Hai người không coi ai ra gì, một hỏi một đáp xong, Thủy Ngân trực tiếp dẫn theo Lai Kim rời đi. Trước khi đi, cô cao giọng nói với phụ nhân kia: "Lai Kim ở bên cạnh tôi đã nhiều năm, tôi là sư phụ của nó, cũng là một nửa người cha. Tôi tự thấy mình đã dạy dỗ nó không tệ."

"Việc được sinh ra không phải là chuyện mà Lai Kim có thể chọn, tướng mạo cũng không phải là cái cớ để nó bị người khác nhục mạ. Vị chưởng quầy nhà cô mặt dày vô sỉ ức hiếp phụ nữ đàng hoàng, hôm nay có thể ra tay với Lai Kim nhà tôi, hôm sau còn không biết sẽ làm ra những chuyện gì. Tôi không dám để Lai Kim tiếp tục ở chỗ của các người làm việc nữa. Hiện giờ Lai Kim không có việc gì, tôi cũng không so đo với mấy người, tự các người giải quyết cho tốt đi."

Lời này chủ yếu là nói cho đám người vây xung quanh nghe thôi. Mấy năm nay hình tượng cô xây dựng nên rất thành công, nói ra xong thì chỉ e lão chưởng quầy kia thật lâu sau gặp người vẫn sẽ thấy xấu hổ.

Hai người không quan tâm đến người phụ nhân với khuôn mặt đã đổi sang màu gan heo, cùng nhau hướng về nhà mà đi. Thủy Ngân đã sớm đổi sang chỗ ở mới, trong sân có trồng một cây lựu, bây giờ đang ra hoa.

"Không thiệt thòi gì đúng không?" Thủy Ngân đóng cửa lại hỏi.

Lai Kim bật cười một tiếng, bước chân nhẹ nhàng: "Tôi có thể bị thiệt được sao, vừa rồi bà ta còn không động được đến một ngón tay của tôi. Còn tên chưởng quầy kia nữa, hôm qua tôi ra tay hoàn toàn không giữ sức, trên mặt khẳng định sẽ để lại sẹo! Đáng đời! Tên quỷ háo sắc! Chỉ có điều, nhỡ chẳng may lão ta tìm tới cửa đòi tiền thuốc men thì làm sao?"

Thủy Ngân chắp tay sau lưng, đi đường trầm ổn: "Nếu lão ta còn cần thể diện thì sau này sẽ trốn tránh thôi."

Lai Kim cười hi hí, nắm lấy mái tóc bện đuôi sam: "Sư phụ lợi hại, hai chúng ta ấy à, gọi là văn võ song toàn, đánh đâu thắng đó!"

Thủy Ngân liếc cô nàng một cái, "Có cái gì thì nói thẳng đi, không phải nịnh nọt."

Lai Kim cũng không ngại ngùng gì, "Bây giờ tôi đã rời khỏi Duyệt Khách lâu rồi, cũng nên tìm việc khác để làm đúng không? Tôi muốn mở cửa hàng làm điểm tâm sáng, chú thấy sao?"

Thủy Ngân: "Tôi thấy nhóc đã sớm tính toán kỹ rồi."

Lai Kim: "Còn chẳng phải là lão chưởng quầy kia phiền quá hay sao. Ai thích nhìn cái gương mặt như heo của lão ta mãi chứ. Tôi tự mở cửa hàng thì không bị lão ta nhìn chằm chằm nữa rồi."

Thủy Ngân: "Chính nhóc mở cửa hàng cũng không thiếu ong bướm vây quanh đâu, phải suy nghĩ cho kỹ vào."

Lai Kim: "Tôi sợ bọn họ chắc, đến lúc đó tôi đứng ngay cạnh cái que khời lò đốt. Kẻ nào không sợ chết thì cứ lao vào!"

Thủy Ngân: "Đã suy tính đến mức đó rồi còn đặc biệt nói với tôi làm gì?"

Lai Kim: "Hì hì, sư phụ, chẳng phải là còn cần tiền hay sao. Cho tôi mượn trước một chút, coi như là nhập cổ phần đi."

Thủy Ngân không khách khí với cô nàng, về nhà cẩn thận viết một cái hợp đồng, phân chia lợi ích. Lai Kim ký hợp đồng mà mặt nhăn nhó, sau đó lại hào hứng cầm tiền riêng của cô đi mở cửa hàng. Chỉ là cô nàng vẫn còn trẻ, lần đầu tiên làm những chuyện này, khó tránh khỏi hoa mắt choáng đầu vấp phải trắc trở khắp nơi. Tuy Thủy Ngân nói là mặc kệ nhưng vẫn vụng trộm đàm phán xong với một nhà muốn chuyển nhượng cửa hàng, để Lai Kim tìm được một chỗ phù hợp buôn bán.

Cô nàng trầy trật chuẩn bị, cuối cùng cũng mở ra được một cửa hàng ra hình ra dạng.

"Tự mình làm bà chủ thích hơn nhiều, nhưng đúng là có chút mệt mỏi." Ngày đầu tiên kết thúc công việc trở về, Lai Kim ôm cái hộp đựng mấy đồng tiền, giống như con chuột nhỏ ăn trộm dầu, đặc biệt đắc ý, "Nhưng mệt mà kiếm được tiền cũng thật là sướng!"

Thủy Ngân ở một bên đọc sách, đẩy mắt kính, nghe vậy liền bảo: "Trong này có một phần là của tôi đấy."

Lai Kim lập tức suy sụp. Đối với một kẻ tham tiền mà nói, dứt tiền của mình đem chia là một việc quá mức đau khổ. Cô nàng chỉ có thể không ngừng an ủi chính mình, cái này không phải cho người khác mà là cho sư phụ, coi như đang cho mẹ của mình tiền dưỡng lão đi! Không đau lòng một chút nào hết!

Nghĩ như vậy thật ra không thấy quá đau lòng nữa.

Dáng dấp xinh đẹp của Lai Kim giống như một con dao hai lưỡi. Có không ít khách khứa đến ăn cơm là vì mỹ mạo của bà chủ. Tuy rằng phần lớn chỉ đưa mắt nhìn cho đỡ thèm, nhưng cũng khó tránh khỏi có một ít kẻ phóng đãng to gan.

Người khác muốn nhìn, Lai Kim mặc kệ cho người ta nhìn. Chỉ nhìn thôi cũng chẳng mất miếng thịt nào, còn có thể tốt cho việc làm ăn. Với những kẻ mồm miệng ba hoa tục tĩu, cô nàng cũng có thể nhịn. Phần lớn đàn ông ở đây đều thích nói mấy lời thô tục, Lai Kim đã quen từ lâu. Nhưng nếu mà muốn động tay động chân, Lai Kim không nói hai lời, lập tức móc ngay ra cái kìm sắt được nung đỏ trong bếp ra.

Người đến người đi, danh tiếng của vị "Tây Thi cơm sáng" xem như được tạo thành. Công việc buôn bán cũng tốt hơn so với tưởng tượng.

Có người còn tìm gặp Thủy Ngân đưa ra đề nghị cầu hôn, muốn cưới Lai Kim.

Thủy Ngân chỉ trả lời rằng: "Việc của con bé thì để nó tự xử lý, nó là đồ đệ của tôi chứ không phải là con gái. Tôi không thể tự ý quyết định việc này được."

Đương nhiên Lai Kim cũng từ chối hết thảy.

"Nếu tôi có gả đi thì nhất định phải gả vào nhà giàu, tiền tiêu không hết, nằm yên một chỗ cũng sống được vui sướng ấy. Người còn phải đẹp trai, ít nhất nhìn mặt cũng thấy thoải mái vui vẻ." Lai Kim trở về nói với Thuỷ Ngân một vài yêu cầu kén chọn, xong lại cảm thán: "Khẳng định trước kia sư phụ là đại tiểu thư nhà giàu, cái gì cũng biết, hành động khí chất cũng không giống với người khác."

Những năm này, Lai Kim không ít lần suy đoán quá khứ của Thuỷ Ngân. Tự mình suy diễn ra vô số ân oán tình thù, Thủy Ngân cũng không nói gì, để mặc cho cô nàng đoán tới đoán lui.

Lai Kim luôn mong mỏi có thể gả cho được một người chồng như ý, có đôi khi sẽ không nhịn được hỏi Thủy Ngân, "Sư phụ, làm sao sư phụ lại không lấy chồng? Là vì cảm thấy lấy chồng không tốt hay là vì không gặp được người mà mình thích vậy?"

Thủy Ngân trả lời rất đơn giản: "Không liên quan đến việc tốt hay không tốt, tôi mà không làm cái gì thì chỉ là do tôi không muốn làm mà thôi."


Bình Luận (0)
Comment