*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập: BộtCận Tiêu dậy từ sáng sớm vì hôm nay là ngày phát hành tập san《Tulip》. Cô tới phòng khách nấu trà chờ từ sớm, còn cậu Tư lại ngủ nhiều hơn một chút. May thay hiện giờ là hai ngày nghỉ, sĩ quan đi theo cũng không gọi anh dậy. Cận Tiêu nhận được tập san nên trong chốc lát cũng không đoái hoài tới anh, vậy là cậu Tư ngủ một mạch tới tận trưa.
Anh mơ một giấc mơ rất dài, giấc mơ này liên quan tới tuổi thơ, liên quan tới lần đầu tiên cầm súng, lần đầu tiên giết người. Anh trong mơ đang thúc ngựa lao đi giữa chiến trường, sau đó nhìn thấy Cận Tiêu ở bên phía quân địch.
Cô không mặc như lúc trước mà là một bộ đồ tham chiến, trên mặt cũng là vẻ lạnh lùng, vô tình. Vẻ mặt của Nhan Trưng Bắc thay đổi, anh muốn mở miệng gọi cô nhưng Cận Tiêu lại giơ họng súng đen như mực lên nhắm thẳng vào anh.
Cậu Tư kinh ngạc rồi chợt mở bừng mắt, anh tỉnh lại từ giấc mơ mà hoảng hốt cảm thấy trước mắt không phải thực. Nắng trưa xuyên thấu qua khe rèm cửa rồi chiếu vào mắt anh, cậu Tư khó chịu nheo mắt lại thì thấy một bóng dáng đang rón rén cạnh cửa sổ.
Trên mặt cậu Tư còn mồ hôi lạnh nhưng trong lòng không kiềm được mà mềm nhũn, giọng anh vẫn đọng lại chút biếng nhác: “Anh đang nghĩ người làm nào mà to gan tới vậy, làm nắng chiếu vào khiến anh tỉnh mất rồi.”
Cận Tiêu thấy anh tỉnh rồi thì lôi tấm rèm vừa dày vừa nặng kia sang một bên. Dáng cô nhỏ xinh, tốn sức kéo ra thế này giống như chú cừu non cáu kỉnh với phiến đá mới vậy. Cô vừa kéo vừa lẩm bẩm: “Sao mà nặng thế không biết?”
Cậu Tư ngồi dậy rồi dựng gối lên, sau đó dựa vào giường nhìn cô vừa kéo vừa đẩy tấm rèm vải kia. Khó lắm Cận Tiêu mới kéo được rèm cửa ra, lúc này trên người đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, cô dựa vào trước cửa sổ rồi khẽ hổn hển. Ánh nắng xuyên qua tóc cô, dẫn theo ánh sáng nhu hòa tiến vào mắt của cậu Tư. Cậu Tư đã không nhớ rõ đây là hiệu ứng quang học nào, lúc này chỉ thấy cô nghiêng đầu nhìn ra cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, tựa như bức tranh trong triển lãm phương Tây vậy.
Cô gái trong tranh kia quay đầu, cười nói: “Nắng hôm nay đẹp thế này, cậu không ra ngoài một chút sao?”
Cậu Tư cười nhẹ rồi đưa tay vẫy cô, khàn giọng gọi: “Lại đây.”
Cận Tiêu hơi do dự nhưng vẫn đi qua. Cô không ngồi xuống cạnh anh mà ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, đầu cũng cúi thấp hơn một chút, có lẽ cũng do những thân mật đêm qua khiến cô vẫn còn ngượng ngùng. Lúc này cậu Tư để ngực trần, trên mặt còn có một tầng mồ hôi mỏng và chăn đang đáp hờ trên người. Cận Tiêu nhìn lướt qua làn da màu mật ong của anh rồi chợt đỏ mặt.
Cậu Tư cũng không cười cô rúc ở nơi đó, anh không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cô. Cận Tiêu thấy trong không khí như có thứ gì đó nhẹ nhàng lên men khiến mình không thoải mái. Cô muốn tránh né ánh mắt của cậu Tư nhưng lại lo như vậy sẽ mất tự nhiên, vì thế đành khẽ hắng giọng nói: “Cậu như vậy rất giống cậu chủ nhỏ không rời giường được trong tiểu thuyết của Burnett.” (1) (2)
(1) Burnett: có tên đầy đủ là Frances Hodgson Burnett. Bà sinh ra tại Manchester (Anh), là một tiểu thuyết gia vĩ đại của mọi thời đại. Bà đã viết nhiều tác phẩm có giá trị. Trong dòng văn học lãng mạn bà đã cống hiến: Through One Administration (1883), Tiểu Huân tước Fauntleroy (Litter Lord Fauntleroy, 1886), Phu nhân của phẩm giá (A Lady of Quality, 1896)… Nhưng những tác phẩm thực sự mang lại tên tuổi của bà là những tác phẩm dành cho thiếu nhi, đặc biệt là: Khu vườn bí mật (1888), Sara Crew (1909, sau viết lại với tên A little Prince).(2) Cậu chủ nhỏ trong tiểu thuyết của Burnett được nhắc đến ở đây là cậu chủ Colin trong tiết thuyết Khu Vườn Bí Mật (The Secret Garden) của nhà văn. Cậu chủ Colin ốm yếu và chỉ nằm trên giường, nhưng nhờ có Mary, cậu đã được dẫn tới khu vườn, được vực dậy và hồi sinh khỏi những yếu ớt đó.Trích giới thiệu truyện Khu Vườn Bí Mật: “Đến từ Ấn Độ xa xôi, cô bé mồ côi Mary trở nên cô độc trong trang viên rộng lớn của người bác Archilbald Craven tại vùng nông thôn nước Anh. Thế rồi, bắt đầu từ lời khuyên của chị hầu gái tốt bụng, từ cuộc gặp gỡ với con chim ức đỏ, Mary khám phá ra khu vườn bí mật đã bị đóng cửa mười năm nay sau cái chết của phu nhân Craven. Chính khu vườn, cánh đồng hoang, cậu bạn Dickon đã giúp cô bé có một cuộc sống mới, khỏe khoắn, tươi tắn, lành mạnh. Và Mary, như một nàng tiên nhỏ đã cùng Dickson đem lại sự hồi sinh cho khu vườn, sự hồi sinh cho cậu chủ Colin ốm yếu, bác Archilbald u sầu và cả trang viên Misselthwaite hoang vu.”Cô buột miệng xong lại thấy hối hận và sợ cậu Tư cảm thấy mình khoe mẽ, trong đầu chỉ có quyển tiểu thuyết này kia mà thôi. Từ trước tới nay Cận Tiêu nói chuyện luôn rất thận trọng chứ chưa từng lỡ làng như vậy. Cô chợt cứng họng, sau chỉ nghĩ chắc cậu Tư sẽ thấy mình vô vị lắm đây. Cô nghe tiếng cậu Tư cử động nên len lén ngước mắt nhìn biểu cảm của anh, hành động này thật giống với lúc soát bài thi rồi lại lén nhìn đáp án.
Dường như cậu Tư nằm nửa dựa hơi mỏi nên đổi tư thế một chút, sau đó nghiêng đầu hỏi cô: “Vậy em thì sao? Muốn dẫn anh tới vườn hoa nhỏ không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh từ nơi thấp hơn, khi nghe anh nói vậy thì mặt mày chợt thay đổi, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, quả là rất giống cô gái nhỏ đã vô tình xông vào phòng anh kia. Vì vậy khóe miệng của cậu Tư càng đậm ý cười: “Ừm, em chăm sóc nhà kính trồng hoa rất khéo.”
Vui sướng trong lòng Cận Tiêu lan ra một chút, tựa như giọt mực rơi xuống vũng nước vậy. Hay lại giống như khi cô ở trong bếp khi còn nhỏ, đầu bếp nữ sẽ gia giảm chút gia vị cuối cùng vào nước canh, khiến đáy lòng chán chường của cô chợt trở nên rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.
Cô nhẹ nhàng che trái tim của mình lại, thì ra vui sướng chính là như vậy, thấp thỏm cũng là như thế. Đây là những cảm xúc ít khi cô cảm nhận được. Cậu Tư nhìn vẻ ngây ngốc của cô thì hơi nhướng mày, sau đó nghe thấy Cận Tiêu dè dặt mở miệng: “Hay cậu có muốn đi xem một chút không? Có vài bông phù dung (3) mới nở vào sáng nay đấy.”
(3) Hoa phù dung: (danh pháp hai phần: Hibiscus mutabilis), hay còn gọi là phù dung thân mộc, mộc phù dung, địa phù dung, phù dung núi, hoa phù dung, mộc liên, là một loài thực vật có hoa thân nhỡ thuộc họ Cẩm quỳ.Cô hiếm khi mời anh như vậy, bọn họ ở bên nhau lâu đến thế, nhưng Cận Tiêu lại luôn trấn giữ thế giới của mình. Tập san của cô, tiểu thuyết của cô, nhà kính trồng hoa của cô, cậu Tư chưa từng quấy rầy tới một thứ nào. Hoặc có thể là, anh đang đợi cô mở lời mời như lúc này.
Cậu Tư khẽ vuốt cằm như cực kỳ trịnh trọng: “Được.”
Kính và vật liệu trong nhà kính trồng hoa này đương nhiên đều là những thứ tốt nhất được chuyển tới từ các nơi, nhưng Cận Tiêu lại không có những hạt giống hoa quý giá kia, thậm chí ở ngoài nhà kính trồng hoa còn có một gốc hòe nho nhỏ. Cành cây hòe này tuy nhỏ nhưng cũng có những chùm hoa nhỏ bung nở dày đặc và xinh đẹp, từng đóa từng đóa hoa màu trắng đua nhau đáng yêu vô cùng.
“Cây hòe (4) rất dễ trồng, vì thế không cần cho vào nhà kính.” Cận Tiêu lại gần ngửi hương hoa, sau đó quay đầu cười nói: “Có lẽ năm sau là được ăn bánh hoa hòe (5) rồi.”
(4) Hoa hòe hay cây hòe (danh pháp: Styphnolobium japonicum (L.) Schott, syn. Sophora japonica) là loài thực vật thuộc họ Đậu. Hoa hòe là cây bản địa Đông Á (chủ yếu là Trung Quốc; và như tên gọi Latin, nó được di thực đến Nhật Bản). Tại Việt Nam hòe được trồng làm cảnh và dùng làm thuốc, thường dùng hoa hòe và quả hòe.(5) Bánh hoa hòe:Cậu Tư phì cười, anh nhìn cây nhỏ bị gió thổi đã liêu xiêu kia thì nói bằng giọng chứa ý cười: “Vợ nên tha cho nó đi, để nó lớn thêm mấy năm nữa.” Anh vừa dứt lời, trong mắt lại mang theo ý chút tứ: “Đợi mấy năm nữa thành cây lớn rồi, chắc chắn có thể làm bánh hoa hòe.”
Cận Tiêu quay đầu liếc xéo cậu Tư để tỏ ý mình nghe ra ý cười nhạo của anh. Hôm nay cậu Tư chỉ mặc một bộ trường bào (5), nếu so ra với đồ Âu và quân phục bình thường thì quả là khiến cô không quen được. Cùng với đó, cậu Tư còn đeo thêm cặp mắt kính, có lẽ như vậy có thể đột lốt làm thầy giáo trong trường học luôn cũng nên.
(6) Trường bào: là trang phục truyền thống của nam giới Trung Quốc.Cận Tiêu vẫn không nhịn được nên kéo trường bào của anh: “Cậu lấy trường bào ở đâu ra thế này, sao em chưa thấy bao giờ?”
Cậu Tư cúi đầu nhìn một chút: “Lúc trước cha tìm người may, thật ra là may hơi rộng.” Anh lại ngẩng đầu cười nói: “Anh nghe nói ở các gia đình kiểu cũ, vợ sẽ may áo theo vóc người của chồng, em thì sao? Có tay nghề này không?”
Cận Tiêu không dám nhìn anh mà chỉ ho khan một tiếng: “Dạ lan, ừm… dạ lan (6) cũng nở rồi đấy.”
(7) Dạ lan: là một loài thực vật có hoa trong họ Măng tây. Củ Dạ Lan có độc tố Alkaloid gây vọp bẻ, đầy bụng, buồn nôn, tiêu chảy nếu ăn phải.Cô như chạy trốn vào nhà kính trồng hoa, đương nhiên sẽ không thấy được khuôn mặt tươi cười của cậu Tư ở phía sau. Cậu Tư cất bước tiến vào thì nhìn thấy hoa hoa cỏ cỏ cao thấp đủ cả, tất cả đều cực kỳ tươi tốt. Cận Tiêu ngượng ngùng sờ mũi: “Cũng không phải đồ gì quý giá, ngắm sẽ thấy thoải mái mà thôi…”
Cậu Tư nhìn thoáng qua bàn trà và ghế mây ở góc rẽ rồi bước thẳng tới và ngồi xuống. Phía sau có lót gối dựa thoải mái vô cùng, anh tiện tay cầm sách trên bàn trà mà lật thử vài trang: “Em cũng biết hưởng thụ lắm.”
Lần trước anh vào đây một mình đã thấy cuốn sách này, hôm nay lật thêm vài trang mới thấy quả là tác giả tiểu thuyết mới ở phương Bắc kia. Cận Tiêu thấy anh lật sách này và còn đọc chăm chú vô cùng thì mở miệng nói: “Lần trước Chu Thanh viết thư giới thiệu cho em đọc, còn gửi kèm thư cho em nữa.”
Cậu Tư “ừ” rồi lại lật một trang nữa: “Vị bạn tốt này của em quảng giao vô cùng, nghe nói là có quan hệ với cả Liên Xô.”
Cận Tiêu nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu Tư nên bước lên đẩy quyển sách trên tay anh: “Đây chỉ là nghề kiếm sống của mấy sinh viên ở phương Bắc kia thôi, khiến cậu nghĩ nhiều như vậy sao?”
Cậu Tư tùy ý thả lại cuốn sách lên bàn trà, vẻ mặt hơi không vui: “Cũng may cô ấy không bảo em đọc mấy loại sách tạp nham khác.”
Cận Tiêu nhìn anh nhắm mắt nghỉ ngơi thì như nhớ ra chuyện phiền lòng gì đó, cô nghĩ ngợi một chút rồi vẫn mở miệng: “Không cần cô ấy bảo, em cũng tự đọc báo.”
Nhan Trưng Bắc mở mắt ra nhưng không nói gì thêm. Cận Tiêu không nhìn ra cảm xúc trên mặt anh, có điều dù không muốn nhưng cô vẫn phải im lặng. Phong trào học sinh ở thành Tín Châu đã rầm rộ lắm rồi, đương nhiên cô cũng biết “Liên Xô” và “sách tạp nham” Nhan Trưng Bắc nhắc tới là gì. Có điều với một vài chuyện, cô biết rõ hay không biết cũng không có gì khác biệt.
Không có quan quân nào muốn tranh luận về cộng hòa hay dân trí với vợ mình, mà Cận Tiêu cũng không có nhiệt huyết kia như Chu Thanh.
Hai bọn họ im lặng một lúc, Cận Tiêu không biết phải phá vỡ im lặng này thế nào thì cậu Tư lại gõ vào ghế mây hỏi: “Nghe nói nhà họ Thư ở thành Nam sẽ mở tiệc, có gửi thiệp mời cho em không?”
Cận Tiêu giật mình, hình như là có chuyện này thật. Cậu Tư lại nhẹ nhàng nhắm mắt: “Đến lúc đó đi cùng với anh.”
Cận Tiêu nghiêng đầu, anh đột nhiên nhắc tới chuyện này khiến cô thấy kỳ lạ không thôi, bởi trước đó Cậu Tư luôn không quan tâm tới việc cô từ chối tất cả các loại hình tụ họp. Cô bện ngón tay vào nhau: “Ấy chết, hình như em lấy thiệp mời đi hót cát cho mèo con trong bếp rồi.”
Cậu Tư nhướng mày như cũng thấy cái cớ này của cô quá vụng về. Cận Tiêu mím môi rồi nhụt chí nới lỏng ngón tay: “Được rồi được rồi, để em tới phòng bếp tìm lại là được.”
Cậu Tư cười khẽ rồi lại nhắm mắt nghỉ ngơi mà không để ý tới cô nữa.