Điện Trường Sinh

Chương 23

Huyền Thiên Tông.

Sư tôn nhìn ta, vẻ mặt dịu dàng, như thể đang nhìn kiệt tác hoàn mỹ nhất trong cuộc đời mình.

Người thở dài.

“Những năm này ta vẫn luôn bôn ba bên ngoài tìm kiếm phương pháp phá giải thể chất đặc biệt của con, nhưng lại không ngờ nguyên nhân lại nằm ở người bên cạnh.”

“Thật may, con... không cần thân thể đó nữa.”

Vừa nói, sư tôn vừa quen tay muốn vén tóc ta ra sau tai, nhưng bàn tay giơ lên rồi lại chợt dừng lại.

Người từ từ thu tay lại.

Tiên phàm khác biệt.

Sư tôn mỉm cười hỏi ta: “Dận... Thần Nữ khi nào thì quay về?”

“Hôm nay.”

“Được”

Sư tôn gật đầu, dường như không biết phải nói gì, người chỉ mỉm cười.

“Thần Nữ, trở về Cửu Trùng Thiên hãy bảo trọng.”

“Sư Tôn cũng vậy.”

Người nghe tiếng sư tôn thì có chút ngẩn người: “Đừng gọi ta là sư tôn nữa. Bây giờ ta cũng không có tư cách làm sư tôn của con nữa rồi.”

Sư tôn mỉm cười.

“Duyên sư đồ chúng ta kết thúc tại đây thôi.”

“Nếu... Ta may mắn có thể đắc đạo, có lẽ còn có ngày chúng ta có thể gặp lại.”

Sư tôn lấy ra thanh kiếm vẫn luôn mang theo bên người đưa cho ta. Vị sư tôn luôn ung dung phóng khoáng, tiên phong đạo cốt, lúc này lại có chút thiếu tự tin: “Trên Cửu Trùng Thiên hẳn là không thiếu thứ gì, ta cũng không có gì tốt có thể tặng cho con. Nếu con không chê thì hãy mang nó theo.”

“Xem như là vật kỷ niệm.”

“Ta chậm rãi nhận lấy thanh kiếm.”

“Vâng.”

Sư tôn quay người đi chỗ khác.

Người vốn luôn phóng khoáng tùy ý, nhưng bây giờ giọng điệu lại có chút nghẹn ngào.

“Đi đi”

“Hãy quên hết những chuyện không vui ở trần gian đi.”

Sư Tôn quay lưng, không dám quay đầu lại nhìn ta.

Ta cất kiếm và lấy ra tấm bùa hộ mệnh mà sư tôn đã tặng cho ta, nói với người: “Sư tôn, con để lại lá bùa hộ mệnh này cho người. Bên trong có chứa thần lực của con, có thể bảo vệ an toàn của người và tông môn.”

Ta đặt bùa hộ mệnh xuống đất.

Sau đó chậm rãi cúi người.

Quỳ xuống.

Nhẹ nhàng dập đầu.

Sư tôn bỗng nhiên xoay người lại: “Sao mà được!”

Người đưa tay đỡ ta dậy, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Bây giờ con là Thần Nữ rồi, sao có thể quỳ lạy một kẻ phàm tục như ta?”

“Có gì không được?”

“Con ở nhân gian hai mươi bảy năm, sư tôn đưa con về tông môn, hết lòng dạy dỗ, nuôi nấng con nhiều năm, liều mạng báo thù cho con, sao lại không thể quỳ?”

Ta chậm rãi dập đầu.

“Trước mặt người, con mãi mãi là Dận Nhạc.”

Tiếng cười nghẹn ngào của sư tôn vang lên trên đầu.

“Ngoan.”

Sư tôn nhẹ nhàng xoa đầu ta rồi đỡ ta dậy: “Đi thôi.”

Trong thoáng chốc.

Dường như ta đã quay trở lại mùa đông năm ấy,

Tiên nhân hạ xuống xoa đầu ta, mỉm cười hỏi ta: “Con có đồng ý bái ta làm sư phụ, theo ta tu hành không?”

Năm đó, giữa trời tuyết trắng xóa.

Tiên nhân phủ ta đỉnh

Kết tóc thụ trường sinh.

_Hoàn toàn văn_
Bình Luận (0)
Comment