Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 1.2

Biểu hiện bên ngoài vô cùng sắc bén, ngoài mặt thì phách lối nhưng mà lương tâm lại thật sự không tàn nhẫn đến vậy, đến cuối cùng thì tác thành cho người khác còn bản thân thì lại mang tiếng xấu.

Người đáng thương nhất định cũng có điểm đáng trách, mặc dù như vậy nhưng trong lòng của cô lại tràn ngập bi thương không nói lên lời, có thể là chủ nhân của thân thể này đã cảm hóa được cô …

Đến giờ phút này, rốt cuộc Thẩm Từ Chiêu cũng hiểu được mấu chốt của vấn đề.

Chủ nhân của khối thân thể này đã cắt tay tự vẫn, không biết vì sao cô lại lưu lạc đến nơi này.

Việc đã đến mức này, cô quyết định trước tiên phải tìm hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ, cô ném chăn vứt sang một bên, mở tủ quần áo ra, bên trong không thiếu quần áo trang phục hàng hiệu.

Căn phòng này được lắp đặt thiết bị không tồi, so với thời điểm khi cô mười tám tuổi thì tốt hơn rất nhiều, có thể thấy được hoàn cảnh gia đình cô gái này rất tốt.

Thẩm Từ Chiêu tìm một bộ trang phục mặc lên người, dựa theo ký ức cô mở chiếc ti vi ở dưới ngăn kéo ra.

Quả nhiên, cô tìm thấy bức di thư của cô gái ở bên trong …

Cầm bức thư lên đọc qua một lượt, trong lòng của Thẩm Từ Chiêu trở nên nặng nề hơn.

Y Trạm vốn là chủ nhân thật sự của khối thân thể này, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu lại lựa chọn kết thúc, mà bản thân cô cũng không biết tại sao lại đến trú ngụ trong thân thể này.

Nếu đã như vậy, cô nên làm những gì bây giờ?

Vết thương trên cổ tay không sâu, không đủ để mất mạng, cõ lẽ trong lúc chuẩn bị cắt thì đã có chút do dự.

Bỗng dưng tiếng chuông cửa vang lên làm cho Thẩm Từ Chiêu giật mình, vội vàng giấu bức thư kẹp vào bên trong quyển sách đang để bên cạnh.

Cô đi đến bên cạnh cửa chính nhìn qua mắt mèo, cô nhìn thấy bên ngoài là một cô gái có mấy phần quen thuộc, có lẽ cô gái đó là bạn bè của Y Trạm.

Thẩm Từ Chiêu mở cửa.

Tần Nguyệt cầm theo chiếc túi xách đi vào trong phòng: “Thì ra cậu ở nhà, mình gọi điện mãi cho cậu tại sao cậu lại không nghe máy? Chúng ta ngày mai đi thử vai diễn, mình nói cho cậu biết nhé, đây là một đoàn làm phim không tồi, mình cũng biết phó đạo diễn kia …”

Khi đang nói chuyện, Tần Nguyệt chú ý đến sắc mặt tái nhợt không bình thường của Y Trạm, tầm mắt hướng xuống phía dưới nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô thì không nhịn được được nữa kêu lên: “Y Trạm, cậu điên rồi! Cậu dám cắt cổ tay!”

Thẩm Từ Chiêu không lên tiếng đáp lại, trên thực tế khi đứng đối mặt với bạn của Y Trạm thật sự thì cô cũng không biết nói gì cho đúng nữa.

“Mau thay giày, chúng mình đi đến bệnh viện! Lập tức đi ngay bây giờ!”

Hai người đi thang máy xuống, Tần Nguyệt chạy ra ven dường gọi một chiếc taxi đến đẩy cô ngồi vào.

Đến lúc này, Thẩm Từ Chiêu mới phát hiện ra các căn hộ ở khu vực này rất đẹp, phố xá sầm uất nhưng cũng rất yên tĩnh, đại khái căn phòng nhỏ kia giá cũng không thấp.

Phong cảnh ngoài cửa số không ngừng luân chuyển, trong đầu cô cũng là một mảnh hỗn loạn.

Nếu như là mượn xác hoàn hồn, vậy hiện giờ thân thể kia của cô như thế nào? Chẳng lẽ … Đây là một thế giới song song?

Thẩm Từ Chiêu mở miệng thử hỏi cô gái ngồi bên cạnh: “Cậu biết Thẩm Từ Chiêu không? Chính là nữ diễn viên điện ảnh nổi tiếng.”

Nếu như là người trong nghề đại khái rất ít người không biết cô, hơn nữa mới gần đây cô còn vinh dự nhận được giải thưởng, độ nổi tiếng rất lớn.

Tần Nguyệt quay đầu lại: “Có phải diễn viên Thẩm bị tai nạn xe cộ cách đây một tuần vừa mới qua đời? Làm sao có thể không biết, cô ấy là thần tượng mà.”

Trái tim Thẩm Từ Chiêu rơi thẳng xuống: “Cậu nói cái gì? Chết?”

“Cậu không biết sao? Lúc Thẩm Từ Chiêu trên đường đi từ bữa tiệc chúc mừng về nhà thì xảy ra tai nạn xe cộ, khi đó cô ấy ngồi ở ghế bên cạnh lái xe, cấp cứu không kịp. Ngày hôm sau, tất cả các đơn vị thông tin truyền thông đều thông báo tin tức, một tuần trôi qua qua đầy tiếc thương, rất nhiều người hâm mộ vẫn chưa thể chấp nhận được thực tế này, cậu nói xem, một người đang khỏe mạnh như thế sao lại có thể ra đi nhanh như vậy? Đúng là con người nhiều lúc quá yếu ớt, trời cao cũng đố kỵ với người tài.”

Dừng một lát, Tần Nguyệt nắm tay của cô nghiêm túc nói: “Cậu không được phép làm chuyện điên rồ thế này một lần nữa.”

Chưa bao giờ Thẩm Từ Chiêu nghĩ đến sẽ có một ngày nghe được tin tức bản thân đã chết từ miệng của người khác nói ra, lập tức cô phản bác lại: “Không thể nào, không thể nào chết! Làm sao có thể! Không thể nào!”

Tài xế trước mặt mở miệng nói tiếp đề tài: “Người các cô nói là Thẩm Từ Chiêu? Vợ tôi rất thích vai diễn Triệu Lan của cô ấy, cũng khổ sở mất mấy ngày.”

“Triệu Lan” là vai diễn cách đây ba năm của Thẩm Từ Chiêu, cũng là vai diễn mang về giải Kim Tượng lần đầu tiên của cô.

Trong đầu Thẩm Từ Chiêu vang lên ong ong đầy trống rỗng.

Cô vẫn chưa có cách nào có thể tiếp nhận được chuyện mình đã chết, hơn nữa còn là xảy ra cách đây một tuần trước …

Cô giống như một cái xác biết đi được Tần Nguyệt kéo từ trên xe xuống, sau đó đẩy vào bệnh viện.

Vết thương trên cổ tay khiến cho bác sĩ và y tá nhìn cô với ánh mắt khác lạ, vết thương lại ở đúng vị trí này, suy nghĩ một chút cũng biết là làm thế nào mà bị thương.

Bác sĩ vỗ bả vai Thẩm Từ Chiêu nói: “Cô gái, cô còn trẻ như vậy, có cái gì nghĩ không ra được chứ.”

Thẩm Từ Chiêu miễn cưỡng nở nụ cười: “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

Bác sĩ thấy sắc mặt cô không có gì khác lạ mới quay sang băng bó vết thương và đo nhiệt độ, bị sốt cao phải truyền nước biển.

Thẩm Từ Chiêu ở lại bệnh viện xử lý xong bệnh tình thì trời cũng đã tối.

“Trước tiên chúng ta nên đi ăn cái gì đó đã.” Tần Nguyệt mở miệng nói.

Buổi chiều Tần Nguyệt có ý định chạy ra ngoài mua cho Y Trạm một chút cháo, nhưng thấy tâm tình của Y Trạm có vẻ không được tốt, lại còn ngồi im bất động không nói năng gì.

Tần Nguyệt lo sợ lại xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn cho nên tạm thời ở lại chăm sóc không dám đi đâu xa.

Hai người đều là diễn viên chuyên đóng vai phụ ở tầng lớp thấp nhất trong đoàn làm phim, mặc dù quen biết nhau chưa được nửa năm nhưng quan hệ bạn bè cũng không tệ.

Nói như vậy, Tần Nguyệt cảm thấy Y Trạm là người rất bướng bỉnh cũng quá thẳng tính, tuy rằng có đôi lúc giở tính tiểu thư nhưng cũng là người tốt, cùng làm bạn với cô gái này không cần phải thường xuyên đề phòng, không quá mệt mỏi để hiểu ý nhau.

“Được, mình cũng thấy đói bụng.”

Thẩm Từ Chiêu tìm một quán ăn nhỏ ven đường ngồi xuống khiến cho Tần Nguyệt cảm thấy bất ngờ, trước đây Y đại tiểu thư sẽ không chọn những quán ăn nhỏ kiểu này.

Điều kiện gia đình của Y Trạm rất khá giả, từ phong cách ăn mặc cho đến cách chi tiêu hàng ngày là có thể nhìn ra được.

Thật ra thì hoàn toàn có thể dựa vào mối quan hệ cá nhân để được nhận vào tổ kịch, nhưng tính cách Y Trạm vẫn luôn mạnh mẽ, cô nói muốn dựa vào chính bản thân để đi lên.

Nhưng mà tất cả vẫn đang là con số không …..

Với tính cách không cần quan hệ của người nhà, lại bị người khác chèn ép, mặc dù rất xinh đẹp nhưng kỹ năng diễn xuất lại rất bình thường, chẳng khác nào đâm đầu vào cái bao …

Sự việc liên tiếp diễn ra, cho đến bây giờ Thẩm Từ Chiêu đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật.

Nói cách khác cô không thể nào quay trở lại làm Thẩm Từ Chiêu được nữa, sau này cô chỉ có thể là Y Trạm, cô quay người hỏi Tần Nguyệt: “Cậu nói muốn đi thử vai diễn, lúc nào?”

Tần Nguyệt sửng sốt một chút: “Tay của cậu …”

“Đây chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”

“Vậy cũng được, chín giờ sáng ngày mai, mình sẽ đến đón cậu cùng đi.”

“Không cần phiền phức như vậy, cậu chỉ cần nói cho mình biết địa chỉ là được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”

Với những ký ức vụn vặt còn sót lại trong đầu đã nói cho cô biết, Y Trạm là một người mới vào nghề vấp phải trắc trở khắp nơi.

Thật ra nếu bình tĩnh xem xét lại vấn đề, cho dù năng lực đối phương có điều kiện vô cùng tốt, nhưng mà trong thế giới giải trí này từ trước đến nay không thiếu nhất chính là người đẹp.

Người mới vào nghề đã phải gặp nhiều khó khăn, huống hồ lại có người đứng trong bóng tối âm thầm gây khó khăn.

Nói thật, diễn xuất của Y Trạm và người chị gái Y Lan Khê giống nhau như đúc, đều là mặt đơ …

Thực ra cuộc sống của Thẩm Từ Chiêu cũng không bằng phẳng như mong muốn, cô thật vất vả mới có thể sinh tồn trong xã hội này, giống như cô con dâu phải chịu đựng bà mẹ chồng, bây giờ phải chịu đựng một lần nữa làm lại từ đầu.

Thẩm Từ Chiêu thở dài trong lòng, cô nghĩ đến thân phận của thân thể này và cô không giống nhau, cô là người không có cha mẹ hay người thân, mà cô gái này thì còn có người nhà.

Mặc dù hoàn cảnh gia đình không tệ, nhưng lại có một người cha hồ đồ, còn có một bà mẹ kế và cô chị gái khó giải quyết. Không giống cô ngày trước, một người dứt khoát ra sức làm việc.

Chị gái của Y Trạm là Y Lan Khê, gần đây khá là nổi tiếng, là diễn viên chính của hai bộ phim thần tượng, cũng gặt hái được không ít thành công.

Vào tối hôm đó, trước khi cô gặp tai nạn, trong bữa tiệc chúc mừng cô cũng gặp mặt Y Lan Khê, cô cũng không biết cô ta đến cùng ai, toàn thân mặc chiếc váy dài màu trắng nhìn rất trẻ trung và xinh đẹp.

Lúc đó cô ta vừa cười vừa cùng cô nói chuyện: “Chị Từ Chiêu, chị là thần tượng của em, có thể cho em xin chữ ký được không?”

Cô sửng sốt mất một lúc rồi mới tiếp nhận quyển sổ từ tay Y Khê.

Từ trước đến giờ Thẩm Từ Chiêu là người không thích chủ động làm quen với người khác, nhưng vẫn nhớ cái tên Y Khê này, là do trước đây có rất nhiều người đã đề cập cái tên này với cô.

Y Khê và cô rất giống nhau, bất luận là từ hình dáng bên ngoài hay là khí chất …

Thậm chí, trong lúc cô ta đang diễn cảnh hành động võ thuật cũng đều cố ý bắt chước giống cô lúc mới vào nghề, khi Y Khê được phỏng vấn cũng sẽ khéo léo nhắc đên tên cô vào câu chuyện, đại diện công ty cố ý trói buộc hai người lại gần nhau để lăng xê.

Cô ta được gọi là “Tiểu Từ Chiêu”, danh hiệu này cũng từ đó mà xuất hiện.

Nhưng người hâm mộ của Thẩm Từ Chiêu cũng không vừa lòng, ngầm trào phúng cho rằng thần tượng của mình sẽ không cúi đầu cùng diễn trò để tranh thủ tình cảm của người khác như vậy, vẻ mặt sẽ không cứng ngắc làm cho người khác nhận ra là mình đang diễn trò, diễn xuất tệ đến nỗi chỉ còn lại khuôn mặt.

Cho dù là thời điểm mới vào nghề cũng sẽ không như vậy.

Thời điểm Thẩm Từ Chiêu mới vào nghề cũng không có nhiều kịch bản cho cô lựa chọn, cô cũng đã diễn qua không biết bao nhiêu dạng nhân vật, nhưng đối với mỗi một kịch bản phim cô đều diễn xuất cực kỳ nghiêm túc.

Thiên phú là một chuyện, kinh nghiệm diễn xuất là phải dựa vào việc tích lũy từng chút từng chút một, diễn xuất cần được mài dũa.

Mỗi một bước đi đều rất gian khổ, cô vui mừng vì đến cuối cùng cũng được đứng dưới ánh hào quang sáng chói, cô xứng đáng nhận được thành công vì đã bỏ ra nhiều công lao và sức lực, suy cho cùng có nhiều người đã cố gắng hết sức nhưng có thể đứng trên đỉnh cao thì có mấy người được như vậy.

Thẩm Từ Chiêu phân tích lại hoàn cảnh hiện tại của bản thân, công việc duy nhất cô đã từng làm chính là diễn viên, sở trường giỏi nhất chính là diễn kịch.

Cô gái Y Trạm này ẩn giấu trong lòng giấc mơ làm diễn viên trên màn ảnh rộng, hai người không hẹn mà cùng ý nghĩ, nếu đã như vậy thì cô cũng sẽ không chuyển hướng sang lĩnh vực khác nữa, sau này vẫn nên theo nghiệp diễn viên thôi.

Ông trời đã cho cô một cơ hội mới, tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm, cô sẽ phấn đấu hết sức lực để xuất sắc hơn so với ngày trước.

Nghĩ tới những điều tốt đẹp, cô vào nghề đã nhiều năm, cũng bỏ lỡ cả cuộc đời mới nhận được phần thưởng tốt nhất, không phải lần này lại có cơ hội đây sao.

Nếu như đã có cơ hội, cô muốn đến trước ngôi mộ của mình đặt trên đó một bó hoa tươi để tưởng niệm.

Từ lúc đó trở đi sẽ không còn là Thẩm Từ Chiêu, mà sẽ là Y Trạm bắt đầu sống lại một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment