Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 36

Tần An Bang có hai con trai và một con gái. Con trai thứ là Tần Bân Dụ là một bác sĩ, trong giới học thuật rất nổi danh,  xuất ngoại hơn hai mươi năm trước, cưới một cô gái tóc vàng mắt xanh, định cư ở Los Angeles, rất ít khi trở về. Con gái út là Tần Tích, gả vào Y gia, phúc mỏng, ra đi rất sớm.

Mấy năm nay thân thể Tần An Bang không khỏe, phần lớn nằm ở bệnh viện,   năm ngoái thì không trụ được, phát hiện bị bệnh si ngốc người già. Rất nhiều chuyện còn không nhớ rõ, cho nên mấy năm nay mọi chuyện đều giao cho anh trai cả Tần Bân Bính.

Tuy Tần Bân Bính là gia chủ, cũng là con trưởng, cũng không bằng em gái út được chiều chuộng.

Con gái út thì theo chồng, con trai thứ lại theo nghề bác sĩ, cho nên chỉ còn lại Tần Bân Bính - con trưởng thôi.

Tiếp nhận công ty hai năm qua, Tần Bân Bính, bận đến thân không rút ra được, phải xử lí rất nhiều việc, không có thời gian quan tâm tới con gái của em gái.

Hơn nữa Tần Bân Bính cảm thấy Y Trạm sống cũng không tệ, tuy lúc Tần Tích gả đi, bố cố ý phản đối, nhưng vẫn cho rất nhiều đồ cưới.

Y Chính Hằng tái giá, nhưng Y Trạm vẫn là con gái của của đối phương, tuy Tần Bân Bính không muốn gặp Tần Tích, nhưng người Tần gia thì không thể để mặc cho người khác bắt nạt, Y Chính Hằng đã bảo đảm với Tần Bân Bính, sau này đối phương mất, người thừa kế sẽ là Y Trạm.

Tần Bân Bính cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Tần Bân Bính không thích em gái, Tần Tích là được bố nuông chiều yêu thương nhất trong ba người con, cũng là người chăm chỉ nhất, nếu như Y Chính Hoằng không xuất hiện, khi Tần Tích muốn lấy chồng, rất nhiều người muốn làm thân với Tần gia, làm sao đến phiên Y Chính Hoằng.

Bố chọn người thừa kế, không phân biệt nam hay nữ.

Giữa hai huynh muội có khoảng cách, chủ yếu là vì Tần Bân Bính ly hôn tái giá. Vợ trước của Tần Bân Bính là một nhà khoa học, đối phương là bạn rất tốt của Tần Tích. Sau đó... Tần Bân Bính ly hôn với đối phương, lấy vợ mới, nửa năm sau sinh được một con trai.

Bởi vậy Tần Tích không muốn gặp Tần Bân Bính, thêm nữa là Y Trạm cũng không thích người bác này, vài lần cũng cố gắng thay đổi mối quan hệ này, nhưng không hiệu quả, cho nên rất ít qua lại.

Hôm nay hộ lí thông tin là buổi sáng bố ông phơi nắng, tự nhiên náo loạn lên, nói muốn thấy "Bảo bối Tiếc Tiếc".

Hộ lí dỗ không nghe, ông lão ngồi đó khóc thét náo loạn cả lên.

Những người bị bệnh này rất khác thường, sau khi Tần Bân Bính nghe xong, cũng rất kinh ngạc.

Bảo bối Tiếc tiếc... Tần Bân Bính cười, nghĩ nói cho ông biết, bảo bối của ngài đã sớm ra đi rồi.

Trước giờ ông lão rất thiên vị, vô cùng yêu thương chiều chuộng con gái út- Tần Tích, tuy Tần Tích nhỏ hơn anh cả bốn tuổi, nhưng lại nhảy ba cấp, mới hai mươi tuổi đã nhận về đống lớn đống nhỏ các giấy chứng nhận, vì thế, so sánh ra, thì anh cả Tần Bân Bính quá ảm đạm rồi.

Tần Bân Bính xoa xoa thái dương, cảm thấy có chút đau đầu, dù sao cố nhân đã qua, dù Tần Tích thế nào đi nữa, cũng là em gái duy nhất của mình.

Tần Bân Bính lại nghĩ tới Y Trạm.

Đó là cháu gái ngoại của ông, bên ngoài giống Tần Tích đến tám phần, từ khi Tần Tích mất, Y Trạm cũng rất ít tới.

Đúng là ông không có ấn tượng tốt về câu cháu gái này, không tốt, ương ngạnh, một cô gái tính tình kém cỏi, có chút tin đồn không hay về ông nên Y Trạm không muốn gặp ông.

Cách cư xử không giống nửa phần của Tần Tích.

Tuy rằng Tần Tích cũng không muốn gặp Tần Bân Bính, nhưng chỉ có ánh mắt lành lạnh, chứ không hề mạnh mẽ thể hiện,... Khiến hai bên đều bất tiện, nhung Y Trạm bất đồng, tự nhiên ông cũng không tính toán với một đứa nhỏ.

Nghĩ tới đây, Tần Bân Bính cười, tính tình em gái ông ngạo mạn, trong mắt không cho phép có lấy nửa hạt cát, nếu biết chồng có con còn lớn hơn con gái của mình, không biết sẽ cảm thấy thế nào.

-----

Y Trạm thấy một người đàn ông đang ngồi trong phòng khách, trong đầu nhớ lại một chút, liền chủ động mở miệng hỏi: "Bác."

Tần Bân Bính gật đầu một cái: "Con đi ra phía sau gặp ông ngoại đi, hai ngày nay tình trạng bệnh chuyển hướng tốt, đang nhớ mẹ con đấy."

"Vâng." Y Trạm đáp, không nói gì thêm liền ra phía sau nhà.

Tần Bân Bính nhìn bóng lưng Y Trạm, tuy rằng Y Trạm vẫn không nhiệt tình với mình, nhưng lễ phép mà lạnh nhạt, đã lâu không gặp, cảm thấy đối phương có điểm giống Tần Tích...

Y Trạm đi đến nơi, liền thấy một ông lão ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía cô, tóc đã trắng, quần áo rất gọn gàng sạch sẽ.

Cô nhẹ nhàng bước tới trước mặt ông.

"Ông ngoại."

Ông chậm rãi mở mắt, nhãn cầu đang mất tiêu cự trong nháy mắt liền trong suốt, cẩn thận hỏi: "Con là Tiếc Tiếc sao?"

Tiếc Tiếc, Y Trạm suy nghĩ một chút, chắc là gọi mẹ của cô mà.

"Ông ngoại, cháu là Y Trạm."

Đối phương mắt điếc tai ngơ, lại hỏi: "Con là Tiếc Tiếc sao?"

Y Trạm giật mình: "Vâng, con là Tiếc Tiếc."

Ông lão chiếm được trả lời, lập tức nở nụ cười, trong miệng không ngừng nhắc tới "Tiếc Tiếc, như đứa trẻ chiếm được kẹo.

Trước khi tới, Y Trạm đoán, cô sẽ không thể đối ứng được.

Nhưng hiện tại, cô cũng cười theo.

Cô là một đứa trẻ mồ côi, không có người thân, nhưng lúc này dỗ dành một ông lão cũng không thấy khó chịu, dịu dàng thắm thiết, tâm cũng mềm hơn.

Cô có cảm giác, ông quả thật yêu thương Tần Tích, hơn nữa rất hy vọng cô đến, rất đơn thuần.

Y Trạm nói chuyện với ông, mặc dù đối phương nói rất gập ghềnh, cô nghe nhưng không hiểu nhiều

Chờ ông nghỉ trưa, hộ lí đưa ông về phòng nghỉ, lúc này Y Trạm mới quay về phòng khách.

Tần Bân Bính vẫn ngồi chỗ như cũ.

Tần Bân Bính tự hỏi, vì sao Y Trạm thay đổi nhiều như thế, sau lại suy nghĩ, tuổi Y Trạm không nhỏ nữa, hơn nữa sau khi Y Chính Hoằng lấy vợ mới, gần đây lại mới sinh con trai.

Nghĩ thì Y Trạm cũng không tiện về đó.

Tần Bân Bính nhàn nhạt mở miệng: "Nếu như cháu có chuyện gì khó xử, có thể tới tìm bác, dù sao bác cũng là bác ruột của cháu."

"Vâng, cảm ơn bác, cháu rất tốt ạ."

"Sau này cháu rảnh, thường thường đến thăm ông ngoại nhé."

"Vâng."

"....."

Không khí liền trầm mặc, Tần Bân Bính chờ Y Trạm mở miệng nói cần gì đó, cảm thấy hôm nay Y Trạm bình thản như vậy, chắc hẳn có chuyện gì cần mình giúp đỡ đây.

Nhưng hình như đối phương không có ý này.

Là do Y Trạm phá vỡ trầm mặc trước: "Bác, nếu không còn chuyện gì, cháu về trước nhé."

"Được." Tần Bân Bính gật đầu, mở miệng nói: "Đầu Hạ nói bây giờ cháu đang đóng phim truyền hình sao?"

Tần Đầu Hạ là con gái của Tần Bân Bính, lớn hơn Y Trạm một tuổi, mẹ của Tần Đầu Hạ học tập ở nước ngoài, rất khôn khéo, người ngoài thường nói Tần Đầu Hạ rất giống cô của cô, Tần Tích.

Trước khi tới, Y Trạm nhớ lại chút chuyện, từ trước quan hệ giữa cô và Tần Đầu Hạ cũng không tốt.

Sau khi Tần Bân Bính cưới An Diệu, không ít lần An Diệu thổi gió, một bên là vợ tốt sinh con dưỡng cái, một bên là em gái ngạo mạn, tất nhiên là hướng về phía An Diệu, tự nhiên quan hệ giữa Tần Tích với hai người càng không tốt.

Nhưng sau khi Tần Tích qua đời, hôm nay Tần Bân Bính gặp lại con gái của Tần Tích, trong lòng tràn ngập một tâm tình không rõ.

Thân là một trưởng bối, bề trên, nghĩ cần chiếu cố đối phương thật tốt, dù sao Y Trạm là cháu gái ngoại duy nhất của mình.

Tuy trước kia Y Trạm không cung kính với Tần Bân Bính, nhưng đều là chuyện đã qua.

Một đứa nhỏ trong làng giải trí lăn lộn, dốc sức làm việc, cũng không phải là chuyện tốt, tuy người ngoài nhìn vào thì rạng danh, nhưng nói cho cùng cũng là diễn viên.

Vừa nghĩ như thế, đúng là Y gia không lên nổi mặt bàn.

Hết chương 36.
Bình Luận (0)
Comment