Diễn Viên Đẳng Cấp Bạch Liên

Chương 7

Đến cảnh quay thứ chín mươi sáu, trong một khoảng thời gian dài mối quan hệ của Y Trạm và mọi người trong đoàn làm phim bắt đầu có chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn.

Mọi người trong đoàn làm phim chủ yếu là những thanh niên trẻ trong độ tuổi hai mươi, bắt đầu từ việc Y Trạm thông qua mối quan hệ để vào đoàn phim, khó tránh được việc mọi người kháng cự lại, nhưng mà chỉ sau một thời gian ngắn, kỹ năng diễn xuất của Y Trạm đều được mọi người nhìn nhận đánh giá theo chiều hướng tốt, dần dần không còn sự phản đối nào nữa.

Ngoại trừ một người, chính là La Thi Nhân.

Có một số việc Y Trạm không thể nào hiểu được, có thể đứng vững bàn chân ở trong ngành giải trí này thì quanh đi quẩn lại cũng phải có một vài người kiểu như vậy, cho nên trước mặt mọi người cũng nên có biểu hiện khiêm tốn một chút, mà là người mới thì lại càng phải khiêm tốn hơn.

La Thi Nhân tự cho mình là một diễn viên lâu năm năm trong nghề có nhiều kinh nghiệm, ở trong đoàn làm phim mỗi một lần cần sử dụng đến cái gì cũng đều yêu cầu được dùng đồ tốt nhất, gần như ở tất cả mọi phương diện, đều phải lấn át bức bách một người nào đó mới có thể thấy thoải mái, dưới cái nhìn của Y Trạm, người này mắc bệnh công chúa đã nhiều năm như vậy, có lẽ nên tìm cách trừng trị một chút cho giảm bớt tính đỏng đảnh này của cô ta.

Nữ chính Lâm Phỉ là một diễn viên mới nổi tiếng trong thời gian gần đây, mặc dù xuất thân chính quy, cũng là người có khí thế mạnh nhưng kinh nghiệm từng trải lại không nhiều cho nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Theo nội dung kịch bản của phim, Lâm Phỉ còn phải thể hiện tình cảm chị em tốt cùng La Thi Nhân, như vậy cũng đã đủ kinh nghiệm.

Về phần Y Trạm, hiển nhiên cô không cần phải nhẫn nhịn bản tính công chúa của cô ta, theo đúng kịch bản cô và La Thi Nhân thuộc về hai phe khác nhau cho nên đại đa số phân cảnh cần phải diễn đều là những pha hành động đánh nhau, đã là kẻ thù thì cứ gặp nhau là đánh tới đánh lui.

Cô diễn vai nhân vật phản diện cho nên lúc quay phim không cần phải chào hỏi hay nói lời cảm ơn vô cùng uy phong, chiếm hết ưu thế.

Những lúc hai người diễn chung phân cảnh, Y Trạm tha hồ thể hiện đúng tính cách của một nhân vật phản diện, mặc dù La Thi Nhân bực tức đến mấy cũng không có cách nào khác ngoài việc phải nín nhịn. Hơn nữa, cô ta còn bị kỹ năng diễn xuất của một người mới vào nghề chiếm thế thượng phong, cho nên cũng không còn mặt mũi nào mà nổi cơn tức giận, nếu mà làm vậy thì chẳng khác nào làm chuyện cười cho người khác xem.

Mà quan trọng hơn là mọi người đều biết Y Trạm thông qua quan hệ với chủ đầu tư nên mới được tham gia vào đoàn làm phim, La Thi Nhân lại không biết hậu phương của Y Trạm là ai, cho nên không thể tùy tiện trở mặt cùng Y Trạm được, cũng chỉ có thể chấp nhận nhẫn nhịn mà thôi.

Mỗi lần diễn cảnh đánh nhau, Y Trạm liên tục đánh bại La Thi Nhân, mỗi lần đạo diễn vừa hô “Cắt”, Y Trạm luôn tỏ ra hết sức lo sợ và luôn miệng nói xin lỗi với cô ta, thái độ tốt đến mức không còn gì để nói.

Nhưng trong lòng La Thi Nhân vẫn luôn cảm thấy buồn bực, chỉ ném thanh kiếm xuống đất rồi đi thẳng.

Không phải nói gì nhưng mà trong vòng nửa tháng mà La Thi Nhân đã ném hỏng đến hai thanh kiếm …

Bất quá, đạo diễn để cho nhân viên phụ trách đạo cụ làm thêm năm thanh kiếm giống nhau như đúc, đặc biệt chỉ để cho La Thi Nhân ném, cũng là chứng tỏ một điều chút tiền đó bỏ ra không cần tính toán.

Từ Tố càng ngày càng cảm thấy Y Trạm là một diễn viên hội tụ đầy đủ tinh hoa hiếm gặp.

Có người nói chỉ cần là người có thực lực thì việc thông qua mối quan hệ để được tham gia vào đoàn làm phim cũng chẳng có mấy liên quan đến nhau, chuyên trị những vai diễn khó, những nhân vật phản diện còn có thể chứng minh bản thân là người trong sạch.

Có người muốn gây chuyện thì lại nói, bình thường Y Trạm cũng ít khi chuyện trò, đa số thời gian nghỉ ngơi cô đều ngồi một chỗ lấy máy điện thoại ra chơi trò chơi.

Dần dần, một vài người chủ chốt trong đoàn làm phim cũng bắt đầu có những nhận xét cũng như quan hệ với Y Trạm tốt lên rất nhiều, ngược lại thái độ dành cho La Thi Nhân chính là gạt bỏ ra bên ngoài.

Đặc biệt là Lâm Phỉ luôn bị La Thi Nhân chèn ép đến tức điên mà không làm gì được, nhiều lúc ánh mắt của Lâm Phỉ tỏ ra rất sung bái mỗi khi nhìn Y Trạm.

Quả nhiên, diễn nhân vật phản diện có vẻ tương đối thoải mái.

Thiên phú trời cho, ngày mai chỉ cần bắt đầu hành động.

Đúng là bản thân có tinh thần sáng sủa một bụng thi thư, nhưng có những người cho dù không đọc nhiều sách vở vẫn có một khí chất tuyệt vời, phong thái kiêu ngạo.

Ở kiếp trước, có người cho rằng Thẩm Từ Chiêu là một người trầm tĩnh, nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng. Dáng người gầy yếu tính cách cũng đơn giản, nhưng ẩn sâu trong con người Thẩm Từ Chiêu lại là những yếu tố mạnh mẽ và cốt khí kiên cường thỉnh thoảng có đôi lần xuất hiện.

Giống như Bạch Liên Hoa ngay từ lúc còn nhỏ đến lớn cũng không bị biến hóa thành màu tối, có rất nhiều người đã hình dung Thẩm Từ Chiêu là một người sống trong nước bùn nhưng lại không bị nhiễm bẩn, mà vẫn duyên dáng yêu kiều như Bạch Liên Hoa …

Chẳng qua, trong vòng tròn của ngành giải trí này vẫn có những người tách biệt hoạt động độc lập, danh tiếng giữa nam và nữ, về một mặt nào đó quan hệ giữa hai người sẽ không thể nào biết hết được bản chất thật sự.

Những gì mọi người nhìn thấy trước mắt, cũng có thể là do người đó chủ động muốn để cho mọi người nhìn thấy mặt này mà thôi.

Nếu như thật sự Thẩm Từ Chiêu bị xã hội đánh giá là người như thế, vậy cũng sẽ phải dừng lại không thể đứng trên đỉnh cao được.

Trong buổi chiều cuối cùng còn hoạt động ở đoàn làm phim, vai diễn của Y Trạm đã bị chết, cô đã hoàn thành rất tốt vai diễn nhân vật phản diện này.

Vào thời điểm này đã bắt đầu bước vào mùa đông, để chúc mừng Y Trạm đã hoàn thành tốt vai diễn một số thành viên chủ chốt của đoàn làm phim đã hẹn cùng nhau đi ăn lẩu sau khi kết thúc công việc.

Đám đông vô cùng náo nhiệt ngồi chung một bàn.

Phải một lúc sau Từ Tố mới đến, liên tục oán trách mọi người rủ nhau đi ăn vậy mà lại không gọi anh đi cùng.

Y Trạm nhìn đạo diễn Từ nói: “Không phải đạo diễn Từ vẫn còn bận với những cảnh quay khác của bộ phim hay sao?”

“Chẳng lẽ tôi không thể nghỉ ngơi hay sao?” Giọng nói của Từ Tố tỏ vẻ oan ức, không đồng ý với câu hỏi của Y Trạm.

“Dĩ nhiên có thể.”

Nhưng mà, những nam thanh niên trong giới văn nghệ …. Không phải là không thích tham gia những kiểu tụ tập thế này hay sao?

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, một lúc sau Y Trạm đứng lên để điện thoại của cô ở trên bàn sau đó đi đến phòng vệ sinh, đến khi quay trở về chỗ ngồi thì nhìn thấy Từ Tố đang cầm điện thoại di động của cô chơi trò chơi …. Lại còn chơi rất vui vẻ.

Từ Tố có chút hiếu kỳ, vì bình thường trong những ngày ở đoàn làm phim mỗi lúc không có việc gì làm Y Trạm chỉ cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động. Thấy màn hình vẫn còn sáng Từ Tố cầm điện thoại di động của Y Trạm lên, nhìn thấy cửa sổ trò chơi.

Sau đó, anh lại …. Chơi tiếp …

Từ trước đến giờ, những kiểu trò chơi này anh không bao giờ tìm hiểu, nhưng bây giờ ngoài ý muốn anh lại thấy trò chơi này không tồi chút nào.

Y Trạm yên lặng lấy lại điện thoại di động của cô: “Đạo diễn Từ muốn chơi thì hãy tự tải trên mạng về là được.”

“Đây là tôi muốn giúp cô quả cửa.” Từ Tố mở miệng nói cãi lại.

“Không cần, tôi thích tự mình chơi, có như vậy mới cảm nhận được niềm vui thú.”

Giống như trong cuộc sống cũng thế, phải từng chút từng chút tự bản thân mình vươn lên.

Từ Tố: “ ……”

Từ Tố lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ anh bị cô ta ghét bỏ, anh vẫn bị ghét bỏ? Có thể nhìn rõ ràng hơn một chút được không?
Bình Luận (0)
Comment