Lúc Lục Lăng Tây và Nhan Việt đi đến thôn Linh Thủy, thì đúng lúc gặp Lý đại gia bưng xương cho mấy con chó nuôi trong vườn hoa ăn.
Chưa đợi dừng xe lại, Tiêu Trăm Vạn đã hít hít mũi, hưng phấn bám trên cửa kính xe nhìn về phía sân xa xa. Nhan Việt vừa mở cửa, Tiêu Trăm Vạn liền lao ra ngoài, như một tia chớp màu đen nhào thẳng đến đống xương trong tay Lý đại gia.
Lý đại gia bị Tiêu Trăm Vạn làm hoảng sợ, chần chừ không biết có nên bỏ chậu xuống hay không. Tiêu Trăm Vạn trông mong nhìn Lý đại gia, mắt không dời được, nước miếng chảy tong tỏng xuống đất.
Lục Lăng Tây theo sát chạy đến, thấy vậy liền mềm lòng, nói với Lý đại gia đưa chậu xương này cho Tiêu Trăm Vạn trước đã. Trong khoảng thời gian này Tiêu Trăm Vạn đều ăn rau là chính, chắc cũng thèm thịt quá rồi. Có những lời này của Lục Lăng Tây, Tiêu Trăm Vạn một hơi ăn sạch ba chậu xương, cướp hết cơm chiều của đám chó trong vườn hoa.
Lý đại gia ngạc nhiên nhìn: "Con chó ngao này ăn khỏe nhỉ? Một con như vậy nếu không có tiền đúng là không nuôi nổi".
Tiêu Trăm Vạn ăn no uống say lười biếng ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây, học Đại Hắc thân mật cọ trên người cậu. Lục Lăng Tây vốn muốn nói nó ăn nhiều quá rồi, nhưng nhìn cái mặt lông xù của Tiêu Trăm Vạn rất là đáng yêu, Lục Lăng Tây vô thức nhếch miệng, sờ đầu Tiêu Trăm Vạn giống như sờ Đại Hắc vậy.
Ăn xong cơm tối, Lục Lăng Tây và Nhan Việt quyết định đến bờ sông lấy mấy cây rong mái chèo. Tối hôm nay không có gió, bên ngoài cũng không lạnh. Nhan Việt luôn dung túng cho mọi việc cậu làm, sau khi giúp Lục Lăng Tây mặc áo lông vào, liền một tay dắt Lục Lăng Tây, một tay cầm một cái thùng nhỏ đã chuẩn bị, mang theo mấy con thú chậm rãi đến sông Linh Thủy.
Tiêu Trăm Vạn mấy ngày nay ở nhà nghẹn quá lâu rồi, vừa đến bờ sông đã xõa hết mình. Lục Lăng Tây trước kia không chú ý, bây giờ mới phát hiện Tiêu Trăm Vạn mà chạy thì rất nhanh, mới một lúc đã không thấy đâu. Cậu kêu to một tiếng Tiêu Trăm Vạn, Tiêu Trăm Vạn liền lượn về. Thấy Tiêu Trăm Vạn chơi đùa vui vẻ, Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, nói: "Đại Hắc, mày cũng đi đi".
Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, bình tĩnh ngồi bên cạnh Lục Lăng Tây. Chỉ cần ở bên ngoài thì nó sẽ không dễ dàng rời khỏi Lục Lăng Tây một bước.
"Đại Hắc ngoan lắm". Lục Lăng Tây hiểu được ý nó, cười híp mắt khen một câu. Lúc cậu nói chuyện với Đại Hắc, thì Nhan Việt đã lấy công cụ bên trong thùng nhỏ ra. Lục Lăng Tây cầm đèn pin đi theo, chiếu lên mặt băng, tìm chỗ có băng nhìn khá mỏng.
"Nơi này thì sao?".
Nhan Việt cầm búa nhỏ gõ gõ, gật đầu.
Lớp băng rất nhanh đã bị đập ra, nước ở dưới đã tinh lọc rồi, lóng lánh ánh bạc dưới ánh trăng soi xuống. Rong mái chèo giãn ra theo dòng nước, rất thướt tha đa tình. Hai người trước khi đến đã chuẩn bị đầy đủ mọi công cụ, chọn rong mái chèo gần bờ sông dùng xẻng xúc cả cây và bùn bỏ vào trong thùng. Bây giờ Nhan Việt đã quen làm việc này, làm rất thuận tay.
Hai người không xách thùng nhỏ về nhà, mà đi về phía Tống gia trang. Lục Lăng Tây muốn thử xem có thể hình thành một quần thể sinh thái rong mái chèo ở thượng du hay không. Nếu có thể, như vậy đoạn từ đầu Tống gia trang đến sông Linh Thủy sẽ không cần trồng nhiều rong mái chèo tiến hóa. Chỉ cần khoảng sông này ở trong quần thể sinh thái, vậy rong mái chèo bên trong sẽ chọn tiến hóa cùng chất, sẽ đỡ công đi trồng rong mái chèo.
Khi bọn họ càng đi lên trên, thì nước sông Linh Thủy càng lúc càng kém hơn. Tuy xưởng nhựa ở Tống gia trang đã bị dỡ bỏ, nhưng ô nhiễm đã được tạo thành từ trước. Từ đầu Tống gia trang đi xuống nước sông đều là màu đen, dù có dòng nước ở thượng du không ngừng cọ rửa, thì cũng chỉ là màu đen đậm nhạt khác nhau thôi. Nhất là đến mùa đông, mặt sông kết thành băng, nước đen ô nhiễm bị đóng băng hết, từ bên trên nhìn xuống không thấy đáy sông, có phần ghê người.
Nghe Lý đại gia nói từ sau đợt trúng độc lần trước, người của Tống gia trang dường như trong một đêm đã hiểu rõ tầm quan trọng của môi trường. Lần này dù thành phố không rót tiền để xử lý sông Linh Thủy, thì người của Tống gia trang cũng sẽ tự mình góp tiền tìm người xử lý. Bọn họ sợ thật rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Lăng Tây dừng bước, "Ở tại chỗ này đi".
Cậu và Nhan Việt đã rời khỏi phạm vi của thôn Linh Thủy, cách quần thể sinh thái rong mái chèo thứ nhất khoảng mấy trăm mét. Nhan Việt đục vỡ mặt băng rất nhanh, Lục Lăng Tây cũng giống lần trước cầm xẻng nhỏ cạo sạch đá và vụn thủy tinh quanh nơi trồng, cũng san bằng bùn xung quanh một lúc lâu, đào mấy cái lỗ thích hợp. Một, hai, ba, bốn, năm... Rong mái chèo trong thùng đã được chia đều dọc theo bờ sông, tấm bảng trắng hiện lên, hai hàng chữ xanh hiện ở phía dưới.
Quần thể sinh thái rong mái chèo hình thành, tinh lọc nước +50%, thưởng tâm thực vật +500Phát hiện thực vật cùng gốc, có chọn tiến hóa cùng chất hay không?Không chút do dự, Lục Lăng Tây chọn đồng ý.
Cùng lúc tấm bảng hiện lên, mùi cỏ xanh thơm ngát trên người Lục Lăng Tây cũng rõ hơn. Nhan Việt dịu dàng nhìn cậu, hỏi: "Xong rồi?".
Lục Lăng Tây gật đầu, có chút hưng phấn. Cậu đã đoán đúng rồi, vậy thì bọn họ sẽ bớt được nhiều việc. Nghĩ vậy Lục Lăng Tây định cất tấm bảng đi, bỗng sửng sốt, trên tấm bảng đã xuất hiện thay đổi. Hai quần thể sinh thái rong mái chèo cùng hiện lên trên tấm bảng, cũng giống như lúc cây liễu đại thụ tiến hóa lần trước vậy, hai điểm xanh to nhỏ khác nhau đại diện cho hai quần thể sinh thái khác nhau, một đường xanh nối chúng lại, quần thể sinh thái rong mái chèo mới hình thành đã mở rộng sang hai bên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Lục Lăng Tây giật mình mở to mắt, trong đầu xuất hiện một ý tưởng.
"Sao vậy?". Nhan Việt thấy rõ vẻ khác lạ của Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, quyết định thử một lần. "Nhan đại ca, chúng ta đi về lấy mấy cây rong mái chèo đến đây".
Một tiếng sau, Nhan Việt dừng xe ở bờ sông. Lần này hai người đến chỗ cách thôn Linh Thủy khá xa, nếu đi bộ sợ là phải đi đến rạng sáng. Hai người cũng đục mặt băng như trước, một, hai, ba, bốn, năm... Khi gốc cây rong mái chèo cuối cùng trồng xuống, quần thể sinh thái rong mái chèo mới đã được hình thành. Sau dòng chữ phát thưởng của tấm bảng, điểm sáng xanh thứ ba xuất hiện trước mắt Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây mơ hồ nắm được đường đi, nói ra suy đoán của mình cho Nhan Việt.
Hai người lần lượt đi qua đi lại thôn Linh Thủy, từ thôn Linh Thủy đến Tống gia trang, ở dọc đường đã hình thành bảy quần thể sinh thái rong mái chèo. Khi quần thể sinh thái cuối cùng xuất hiện, bảy điểm xanh trên tấm bảng sáng lên, cả con sông Linh Thủy xuất hiện trên tấm bảng.
Quần thể sinh thái dòng sông sơ cấp hình thành, thưởng tâm thực vật +1000, sức mạnh tự nhiên +5.Mắt Lục Lăng Tây sáng lên, tầm mắt rất nhanh đã bị năm điểm sức mạnh tự nhiên hấp dẫn. Trước đó cậu còn nợ tấm bảng năm điểm sức mạnh tự nhiên, cuối cùng đã trả được hết nợ rồi. Quả nhiên tấm bảng rất nhanh đã trừ đi năm điểm sức mạnh tự nhiên, ở phía dưới bên phải tấm bảng, phần sức mạnh tự nhiên từ -5 màu đỏ biến thành số 0 màu xanh.
Lục Lăng Tây cong mắt, tầm mắt lại dừng trên sông Linh Thủy lần nữa. Lúc trước trên tấm bảng thì màu sông Linh Thủy vẫn luôn là màu đen, nhưng khi điểm xanh xuất hiện, màu đen của nước sông dần rút đi, dần đổi sang màu xanh nhạt. Lục Lăng Tây đoán đây là quá trình tinh lọc sông Linh Thủy, đợi đến lúc nước sông trên tấm bảng đổi sang màu xanh da trời, cũng có nghĩa là sông Linh Thủy đã tinh lọc xong.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cất tấm bảng đi. Sông Linh Thủy tinh lọc, được thưởng sức mạnh tự nhiên, cả đêm giải quyết xong hai chuyện trong lòng, Lục Lăng Tây thả lỏng ngủ say trên đường về.
Vừa ngủ là ngủ thẳng đến 8 giờ sáng hôm sau. Lúc Lục Lăng Tây rời giường, Nhan Việt đã không ở bên cạnh. Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng Nhan Việt và Lý đại gia nói chuyện trong sân, hình như đang hỏi mảnh đất đối diện sông Linh Thủy là của ai.
Lục Lăng Tây mặc quần áo rửa mặt xong, cũng không đi quấy rầy Nhan Việt mà đi ra sân sau, cậu tính đến vườn hoa xem thử. Vừa rẽ, Lục Lăng Tây bỗng dừng bước. Cách đó không xa, Đại Hắc nhanh nhẹn cắn lên người Tiêu Trăm Vạn, thoải mái ngoạm một miệng toàn lông.
Tiêu Trăm Vạn phẫn nộ gào thét, nhưng Đại Hắc ỷ vào thân hình linh mẫn, không cứng đối cứng với Tiêu Trăm Vạn, chỉ không ngừng ngoạm lông trên người nó.
Lục Lăng Tây: "...".
Cậu dường như đã hiểu chuyện Tiêu Trăm Vạn rụng lông là thế nào rồi.
Đại Hắc phát hiện ra Lục Lăng Tây trước tiên, thân hình đang nhào lên của nó lập tức khựng lại, mắt cụp tai rũ dịch về phía Lục Lăng Tây, một vẻ chột dạ khi bị bắt gặp làm chuyện xấu.
Lục Lăng Tây bắn lên đầu nó một cái, vẫy vẫy tay với Tiêu Trăm Vạn.
Tiêu Trăm Vạn tủi thân vọt đến, Lục Lăng Tây vạch lông nó ra nhìn, thấy nó cũng rụng lông giống mấy ngày trước như đúc. Phát hiện này khiến Lục Lăng Tây hết nói nổi, nghĩ đến Tiêu Trăm Vạn bị cậu bắt ăn rau liên tục trong nhiều ngày, Lục Lăng Tây liền dở khóc dở cười. Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao lại thấy cảnh ở chung giữa Đại Hắc và Tiêu Trăm Vạn là lạ rồi.
Đại Hắc run run tai, nghẹn ngào kêu một tiếng.
Lục Lăng Tây thả Tiêu Trăm Vạn ra, buồn cười vỗ đầu Đại Hắc. "Sau này không được ức hiếp Tiêu Trăm Vạn nữa".
Đại Hắc cọ đầu vào lòng bàn tay Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây mềm lòng, không có cách nào với Đại Hắc cả. Nhưng cậu rất nhanh đã nghĩ đến một chuyện, "Có phải Nhan đại ca đã sớm biết không?".
Đại Hắc trượng nghĩa lắc đầu, không bán đứng Nhan Việt.
Lục Lăng Tây không tin, gãi cằm nó, "Đừng tưởng tao không biết, mày với Nhan đại ca cùng lừa tao đúng không".
"Lừa em chuyện gì?". Nhan Việt đi từ đằng xa đến, cười hỏi một câu.
Lục Lăng Tây trừng anh, vươn tay, trong lòng bàn tay là một đám lông bị Đại Hắc cắn rụng.
Nhan Việt sửng sốt, ý cười trên mặt càng đậm hơn, phá lên cười.