Điền Viên Nhật Thường

Chương 133

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối lúc Nhan Việt đến đón Lục Lăng Tây, luôn nghĩ đến một câu của Diệp Khang. "Bây giờ nhà họ Lục như một quả bóng thủng đủ chỗ, không cần người ngoài làm gì, tự nó sẽ rơi xuống".

Nhan Việt hiểu được ý của anh, lúc Lục Lăng Tây còn sống, quan hệ trong nhà họ Lục tuy bất thường, nhưng lại giữ được một loại cân bằng rất khó hiểu. Lục Lăng Tây vừa chết, cân bằng đã bị đánh nghiêng, tất cả những thứ ghê tởm giấu dưới lớp vỏ vẻ vang đều lộ hết ra ngoài. Mẹ Lục không công bằng, cha Lục hờ hững, Lục Duy An ích kỷ đều hiện ra trước mặt người khác. Dù bây giờ bọn họ có làm gì, dù bọn họ có giải thích thế nào, thì khi mọi người nhìn thấy bọn họ điều đầu tiên nghĩ đến là Lục Lăng Tây đã chết. Đó cũng là lý do vì sao Lục Duy An bước khó khăn trong việc xã giao, bị xa lánh trong nhà chính nhà họ Lục. Vì thay đổi tình hình này, thậm chí Lục Duy An không tiếc cưới Ân Nhã để đi ra bước đầu tiên.

Tuy chuyện này có Nhan Việt tính kế trong đó, nhưng sự ích kỷ của Lục Duy An thông qua chuyện này vẫn khiến Nhan Việt cảm thấy không đáng cho Lục Lăng Tây. Anh không biết sau khi Lục Lăng Tây nghe thấy những thứ này sẽ nghĩ thế nào, nhưng anh vẫn luôn cố hết sức tránh nhắc đến chuyện về nhà họ Lục Trung Kinh trước mặt Lục Lăng Tây. Nếu có thể, Nhan Việt mong muốn hoàn toàn ngăn cách nhà họ Lục ở bên ngoài cuộc sống của Lục Lăng Tây, mãi mãi không có liên quan gì nữa.

"Nhan đại ca". Cách cửa kính xe, Lục Lăng Tây nhìn thấy Nhan Việt vẫy vẫy tay với anh.

Nhan Việt hồi hồn, khóe môi khẽ mỉm cười. Trước cửa Vi Viên Nghệ, một con chó Husky cao bằng nửa người đang bám vào chân Lục Lăng Tây lắc lắc đuôi, anh biết con chó này, nó được người ta gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng đối diện. Chắc là mấy ngày nay Đại Hắc không ở đây, nên đám chó mèo bên chỗ Đổng Chí liền chạy sang Vi Viên Nghệ. Con chó này là chăm chỉ chạy sang nhất, thậm chí cọ ăn không ít xương mà bà Vương chuẩn bị cho Đại Hắc.

Nhìn ra được Lục Lăng Tây cũng rất thích nó. Đã quen với Đại Hắc hiểu chuyện và chín chắn, con chó nào xuất hiện bên cạnh cũng đều bị Đại Hắc quản đến thật thà, khó được lúc gặp một con chó sẽ ngửa bụng lên trời lăn lộn làm nũng với Lục Lăng Tây, chỉ vì muốn gặm nhiều xương hơn.

Nhan Việt dừng xe xong mới mở cửa, Lục Lăng Tây liền đi đến. Chó Husky theo thói quen muốn đuổi theo sau, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt của Nhan Việt, liền cụp đuôi lùi sang một bên. Đổng Chí ở trong Vi Viên Nghệ nhìn thấy liền cười ha ha, vừa đến đón chó Husky vừa trêu Nhan Việt, "Chủ của con chó này còn nói nó thấy người là rất nghịch ngợm, không biết nhìn sắc mặt, đúng là phải chụp cảnh lúc nãy cho chủ nó nhìn mới được".

Nhan Việt cười khẽ, lắc lắc Tiểu Hắc trên tay, "Chắc là nó sợ Tiểu Hắc".

Đổng Chí nhìn Tiểu Hắc đang cắn cổ tay áo Nhan Việt cũng cười. Anh nhìn giờ, biết Nhan Việt đến đón Lục Lăng Tây về nhà, cũng không ở Vi Viên Nghệ nữa, nói hai câu liền kéo con chó Husky đang lưu luyến đi về.

Đổng Chí vừa đi, Nhan Việt cũng không che dấu nữa, thân mật lại gần xoa đầu Lục Lăng Tây, "Dọn xong chúng ta về nhà".

Lúc nói chuyện, Tiểu Hắc bò theo cánh tay Nhan Việt đi đến bả vai Lục Lăng Tây, cắn áo len của Lục Lăng Tây treo trên quần áo. Lục Lăng Tây vươn tay sờ nó, cảm thấy Đại Hắc không ở đây, ngay cả Tiểu Hắc cũng không có tinh thần gì. Cậu nhớ đến một chuyện, "Nhan đại ca, ngày mai anh có bận không? Phương đại ca muốn chúng ta đến chỗ Đại Hắc, rồi đón nó về luôn".

"Bên đó xong việc rồi?". Nhan Việt hỏi.

Lục Lăng Tây nghĩ đến gì đó buồn cười gật đầu, "Chó hoang đã huấn luyện xong rồi, vốn Phương đại ca còn muốn Đại Hắc ở lại vài ngày, nhưng Đại Hắc và Tiểu Hôi đánh nhau rất gay gắt, Tiểu Hôi luôn chịu thiệt nên quay đầu là ức hiếp Phương đại ca, Phương đại ca nói không chịu được nữa rồi".

Nhan Việt tưởng tượng cảnh Lục Lăng Tây vừa nói, cũng không nhịn được bật cười.

Hai người dọn xong về nhà còn chưa đến sáu giờ, Nhan Việt cố ý đưa Lục Lăng Tây đến tận cửa nhà. Lúc trước anh để tránh nghi ngờ, nên lúc Vương Thục Tú ở nhà cũng không đưa đến tận đây, nhưng bây giờ thân phận đã khác, nên cũng thoải mái đến cửa luôn.

Người mở cửa là Tiêu Phong, nhìn thấy Nhan Việt liền bật cười. Buổi sáng sau khi Nhan Việt đón Lục Lăng Tây đi, Tiểu Hoa trợn mắt há mồm một lúc lâu. Bây giờ Nhan Việt lại đưa Lục Lăng Tây về, chắc Tiểu Hoa lại khó chịu trong lòng rồi.

"Muốn vào không?". Tiêu Phong tùy ý hỏi.

Nhan Việt cười lắc đầu, có một số việc không gấp được mà cần đi từng bước một. Anh vẫy tay với Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây không nỡ nhìn anh, ngoan ngoãn vào nhà.

Trong phòng khách, Vương Thục Tú đang dựng tai nghe tiếng ở cửa, thấy Lục Lăng Tây đi vào liền quay đầu nhìn TV, xụ mặt không nói gì. Lục Lăng Tây cười híp mắt, biết Vương Thục Tú luôn mạnh miệng mềm lòng, lấy lòng sáp lại gần, "Mẹ, con đã về rồi".

Vương Thục Tú vốn định giữ vẻ mặt không đổi, nhưng thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Lăng Tây liền mềm xuống, vươn tay chọc chọc đầu cậu, nói: "Đói bụng chưa? Cơm sắp xong rồi, chờ ba con xào một món nữa là ăn thôi".

Tuy Lục Lăng Tây không đói nhưng vẫn phối hợp gật đầu. Cậu vừa gật đầu, chú ý của Vương Thục Tú liền lệch sang, nghĩ mấy ngày này cô không đến tiệm cơm, không biết giữa trưa Nhan Việt có đến tiệm cơm mang cơm đến cho Lục Lăng Tây không. Hay là tiểu hỗn đản lại ăn trưa bên ngoài? Cô giữ Lục Lăng Tây lại nhìn, nhìn thế nào cũng thấy mấy ngày nay Lục Lăng Tây gầy xuống, liền đau lòng, lập tức đổ trách nhiệm lên người Nhan Việt, thấy Nhan Việt không chăm sóc tốt cho Lục Lăng Tây.

"Trong tủ lạnh có bánh ngọt bác con mang đến đấy, con ăn một chút trước đi".

"Các bác đến đây ạ?".

Vương Thục Tú ừ một tiếng, nói: "Qua mười lăm bác con phải về Tây Bắc một chuyến, đến tìm ba con có việc".

Cô nói đơn giản một câu, nhưng thực ra Tiêu Hồng đến đây tìm Tiêu Phong để bàn chuyện bán quặng than ở quê đi, lúc đó chắc Tiêu Phong cũng phải về cùng. Lúc đầu Tiêu Phong mong Tiêu Hồng có thể đến Phượng Thành sống cùng y, dù sao Tiêu Hồng cũng không thiếu tiền, nếu đồng ý cùng làm nhà kính trồng rau là tốt nhất, không muốn thì nghỉ ngơi hoặc làm chuyện khác cũng được. Y đã nói mấy lần, nhưng Tiêu Hồng vẫn chưa quyết định được. Lần này Vương Thục Tú vừa có thai, Tiêu Hồng thì không sao, nhưng Chu Hiểu Mạn lại nói muốn ở lại Phượng Thành. Nói thế nào thì cô cũng là bác gái của đứa bé, một mình Vương Thục Tú chắc chắn không trông được nó, cô ở lại còn có thể giúp một tay.

Điều Chu Hiểu Mạn muốn là mục tiêu hành động của Tiêu Hồng, nếu vợ đã muốn ở đây, thì Tiêu Hồng cũng quyết định ở lại Phượng Thành.

Vương Thục Tú nói đến đây thì nghĩ đến một chuyện, hỏi Lục Lăng Tây, "Bác sĩ Đông y lần trước bắt mạch cho mẹ, Tiểu Tây con quen chứ?".

Lục Lăng Tây gật đầu.

Vương Thục Tú do dự một lúc, kéo Lục Lăng Tây nói: "Tiểu Tây còn hỏi ông ấy thử xem, nhờ ông ấy khám cho bác gái của con".

Lại nói, Chu Hiểu Mạn và Tiêu Hồng vì chuyện đứa con mà mấy năm nay gặp qua không ít bác sĩ Đông y Tây y khắp thiên nam hải bắc, kiểm tra thế nào cũng đều nói là thân thể hai người không sao, chỉ là duyên phận chưa đến, hai người nghe vậy mấy năm nay đã chết lòng. Lần này Vương Thục Tú mang thai, Chu Hiểu Mạn còn vui mừng hơn bản thân cô nữa, mỗi lần đến đây đều xách túi lớn túi nhỏ theo. Bây giờ trong phòng Tiêu Phong và Vương Thục Tú đã chất đầy quần áo và đồ chơi mà Chu Hiểu Mạn chuẩn bị cho đứa bé chưa chào đời, Vương Thục Tú đã tính rồi, chờ đến lúc đứa bé sinh ra chắc trước hai tuổi không cần mua quần áo cho nó.

Cho dù Chu Hiểu Mạn không nói gì, nhưng Vương Thục Tú vẫn nhìn thấy hâm mộ và chua xót trong mắt cô. Loại chuyện này có gấp cũng chẳng được gì, nên định tìm đến bác sĩ Đông y kia nhờ khám giúp. Cô đã nghe ngóng rồi, người xem mạch cho cô lần trước là viện trưởng đã về hưu của viện Đông y Phượng Thành, rất có tiếng, người bình thường dù có nhờ vả cũng chẳng nhờ được ông.

Cô vừa nói vậy, Lục Lăng Tây cảm thấy chắc là không có vấn đề gì. Buổi sáng ông Trương còn hỏi sức khỏe Vương Thục Tú ra sao, có cần tìm thời gian để ông bắt mạch lại cho không. Cậu thấy ông Trương nhiệt tình như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối bắt mạch cho bác gái. Lại nói cậu còn có vũ khí bí mật, bồn hoa sơn trà biến dị đang được chăm sóc trong vườn hoa kia, lấy nó đến "dụ dỗ" ông Trương, chắc chắn ông sẽ rất thích.

Lục Lăng Tây nói xong liền gọi cho ông Trương, ông Trương còn tưởng Lục Lăng Tây gọi vì chuyện đi Côn Nam, kích động nghe máy, vừa mở miệng liền hỏi có phải Lục Lăng Tây đã quyết định đến xem triển lãm hoa lan với ông không?

Lục Lăng Tây nghe vậy thấy hơi xấu hổ, chuyện đi xem triển lãm hoa ở Côn Nam cậu còn chưa quyết định nữa.

Nghe Lục Lăng Tây nói muốn nhờ ông xem mạch cho người nhà, ông Trương liền đồng ý ngay, đây cũng không phải chuyện phiền phức gì, một lúc là xong rồi. Hai người hẹn giờ, địa điểm ngay tại Vi Viên Nghệ, ông Trương thích hoàn cảnh trong Vi Viên Nghệ, không có việc gì thì đi dạo trong đó.

Cúp điện thoại, Vương Thục Tú rất vui mừng. Cô nói trước một tiếng với Chu Hiểu Mạn, rồi hỏi Lục Lăng Tây chuyện triển lãm hoa ở Côn Nam là chuyện gì.

Lục Lăng Tây nói qua mọi chuyện, Vương Thục Tú lập tức đánh nhịp, "Đi, phải đi chứ. Cơ hội này rất tốt, đi ra ngoài còn có thêm kiến thức, thuận tiện ở đó vài ngày tham quan khắp Côn Nam luôn. Nghe nói phong cảnh ở đó rất đẹp, tiểu hỗn đản vất vả một năm cũng nên nghỉ ngơi".

"Nhưng mẹ đang có thai...". Lục Lăng Tây do dự nói: "Con muốn ở bên cạnh mẹ".

Vương Thục Tú trừng mắt nhìn cậu, "Còn có ba của con nữa mà, con ở đây cũng chẳng để làm gì".

Tiêu Phong xào thức ăn xong bưng ra ngoài, nghe vậy hỏi, "Có chuyện gì vậy?".

Vương Thục Tú cười nói chuyện triển lãm hoa ở Côn Nam, Tiêu Phong nghe xong cũng cười nói.

"Tiểu Tây đi đi, ra ngoài vui chơi thoải mái, chuyện trong nhà con đừng lo".

Hai người đều ủng hộ việc Lục Lăng Tây đến xem triển lãm hoa ở Côn Nam, Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ cũng không khăng khăng nữa. Tiêu Phong nghe nói triển lãm hoa vào đầu tháng năm, liền nghĩ sẽ giải quyết xong chuyện bên Tây Bắc trước tháng tư với Tiêu Hồng, để tránh việc Lục Lăng Tây và y không ở đây, Tiểu Hoa lại ở nhà một mình. Nhất là bên chỗ Tây Bắc còn có một Lục Nhất Thủy, bán quặng than đi thì Lục Nhất Thủy đi hay ở lại cũng là một vấn đề. Nếu bình thường thì y cũng không sợ, nhưng bây giờ Tiểu Hoa đang mang thai, phải cẩn thận, không thể để Lục Nhất Thủy có cơ hội đến quấy rầy Tiểu Hoa.

Tiêu Phong dự tính trong lòng, nhìn Vương Thục Tú lại nhìn Lục Lăng Tây, thấy phải nói chuyện này với Nhan Việt một tiếng.

* Chó Husky

Chó Husky Sibir (Tiếng Nga: сибирский хаски, "Sibirsky hasky", Phiên âm: "hất-s-ki") là một giống chó cỡ trung thuộc nòi chó kéo xe có nguồn gốc từ vùng Đông Bắc Sibir, Nga. Xét theo đặc điểm di truyền, chó Husky được xếp vào dòng Spitz. Chó Husky có hai lớp lông dày, tai dựng hình tam giác và thường có những điểm nhận dạng khác nhau trên lông.

Chó Husky là giống chó rất ưa thích vận động do tổ tiên của chúng sống ở một trong những nơi lạnh giá nhất như Siberia, ở đây chó Husky nguyên thủy được phối giống bởi người Chukchi ở Đông Bắc Á nhằm mục đích kéo xe hàng trên một quãng đường dài trong điều kiện lạnh giá khắc nghiệt. Giống chó này được đưa tới Alaska trong thời kì khai thác vàng ở Nome rồi sau đó trở nên phổ biến ở Hoa Kỳ và Canada. Ban đầu Husky được nuôi để làm chó kéo xe nhưng về sau chúng trở thành thú nuôi trong gia đình.Các giống chó Husky Sibir, Samoyed, và Alaskan Malamute đã được công nhận đều có chung nguồn gốc từ một giống chó cổ đại theo kết quả ADN công bố năm 2004.

Năm 1925, 2 chú chó Husky tên là Balto và Togo đã trở nên rất nổi tiếng qua câu truyện "Great Race of Mercy". Chú chó Balto đã chạy liên tục quãng đường dài 53 dặm (85 km) để đưa được huyết thanh cứu người tới Nome, còn Togo là chú chó chạy được quãng đường 91 dặm (146 km), xa nhất thời điểm đó đưa chủ mình từ Norton Sound tới Golovin. Bức tượng đồng của Balto được đặt tại công viên trung tâm thành phố New York từ 1925 như một biểu tượng của lòng trung thành và quả cảm. [Nguồn: wiki]

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773
Bình Luận (0)
Comment