Điền Viên Nhật Thường

Chương 137

Đầu tháng ba, Tiêu Hồng và Tiêu Phong đã từ Tây Bắc về. Chuyện bên kia đã thu xếp xong, hai người nhớ nhà, nên cũng không ở đó lâu.

Trên đường về là hai người thay phiên nhau láu xe, Tiêu Trăm Vạn suốt dọc đường đều yên lặng ngồi ở ghế sau, canh giữ đặc sản Tây Bắc mà hai người đã mua. Trong đó có hơn mười hộp bò khô mà Tiêu Phong đã đặc biệt mua về, Tiêu Trăm Vạn ngửi được mùi thịt bò thì càng không chịu rời khỏi ghế sau. Đi hơn bảy tám tiếng, hai người giảm tốc độ vào thành phố. Đập vào mắt Tiêu Hồng là cây liễu trồng hai bên đường. Chỉ cách hôm trời mưa có mấy ngày, mà mầm mới của cây liễu đã dài bằng ngón tay. Ánh mặt trời rọi xuống, màu xanh lan tỏa, lá cây ngập tràn sức sống khiến lòng người thoải mái.

Trước đó Tiêu Hồng đi hơn nửa Trung Quốc, từ Tây Bắc đến Hoa Bắc, mắt nhìn đâu đâu cũng là màu xám xịt, toàn bụi là bụi, ai ngờ Phượng Thành vừa mới qua tháng giêng đã tràn trề một màu xanh rồi? Hắn không thể tin nổi, hạ cửa kính xuống một chút, nhìn ra bên ngoài, chắc chắn là không phải do mình hoa mắt, mà cây liễu ven đường thực sự đã mọc mầm mới.

"Có chuyện gì vậy? Mùa xuân ở Phượng Thành tới sớm vậy sao?". Tiêu Hồng bảo Tiêu Phong nhìn ra bên ngoài, hỏi một câu.

Tiêu Phong ở Phượng Thành đã mười mấy năm, cũng là lần đầu tiên thấy cảnh thế này. Y liền hạ hết cửa kính ra nhìn, không chỉ cây liễu ven đường, đập vào trong tầm mắt là ở ven đường, hoặc giữa những lát gạch đá, chỉ cần chỗ nào có bùn đất là ở đó toàn một màu xanh. Y lắc đầu, không chắc chắn lắm, "Chắc là do gần biển, hơn nữa năm nay thời tiết ấm áp hơn".

Lại nói đúng là năm nay không quá lạnh thật, có gió thổi vào mặt, tuy vẫn có hơi lạnh nhưng không giống như lúc vào đông cắt vào da thịt, mà dịu hơn nhiều. Tiêu Hồng hít sâu một hơi, không khí ngoài cửa sổ rất trong lành. Lúc mùa đông hắn còn thấy Phượng Thành và Tây Bắc chẳng khác nhau là bao, đều là phương Bắc, cũng đều là thành phố công nghiệp nặng, gió thổi qua không khác nhau lắm. Nhưng bây giờ so ra thì không khí ở Phượng Thành tốt hơn Tây Bắc nhiều.

Tiêu Hồng quay cửa kính lên, cảm khái, "Không khí bên ngoài không tệ, tốt hơn Tây Bắc nhiều. Nghe nói năm ngoái Phượng Thành trồng không ít cây, xem ra việc xanh hóa bảo vệ môi trường vẫn có hiệu quả".

Cùng cảm khái như Tiêu Hồng còn có những người khá nữa. Hoàn cảnh thay đổi không giống như những thứ không nhìn thấy được, mà là chói lóa đặt trước mắt mọi người. Có người thường xuyên chú ý đến dự báo thời tiết sẽ phát hiện, đã liên tục một tuần chỉ số ô nhiễm không khí của Phượng Thành luôn thấp hơn 50, chất lượng không khí đạt tiêu chuẩn tốt.

Thay đổi này đã sản sinh ra một ảnh hưởng khác, theo thống kê của những bệnh viện lớn của Phượng Thành, trong tuần vừa qua bệnh nhân hen suyễn đến bệnh viện đã giảm 50% so với cùng kỳ năm trước, có nghĩa là một nửa bệnh nhân hen suyễn đã kiểm soát được bệnh trong thời điểm tái phát cao trong mùa xuân này, không phải vì uống thuốc, mà là vì hoàn cảnh đã được cải thiện. Thay đổi này đều được dân chúng cho là ảnh hưởng từ việc năm ngoái Phượng Thành bắt đầu chấp hành bảo vệ môi trường, đề tài bảo vệ môi trường ngay lập tức trở thành đề tài nóng hổi của người dân Phượng Thành.

Suốt dọc đường Tiêu Phong và Tiêu Hồng đều nói về sự thay đổi của Phượng Thành, chờ đến lúc bọn họ về nhà thì đã sắp đến 4 giờ chiều. Hai người dừng xe ở trước cửa, cùng dọn đồ vào nhà. Tiêu Trăm Vạn ngửi ngửi không thấy mùi của Đại Hắc, liền nhảy xuống xe thoải mái kêu gâu gâu. Không đề phòng liền bị một hạt óc chó đập xuống, trúng ngay trên đỉnh đầu nó.

Ban công lầu hai, mèo con màu trắng liếm liếm móng vuốt, đắc ý meo meo với Tiêu Trăm Vạn.

Tiêu Trăm Vạn phẫn nộ gầm lên, đáng tiếc khoảng cách hơi xa, không uy hiếp được mèo con.

"Tiêu Trăm Vạn". Tiêu Hồng gọi một tiếng, không cho nó lớn tiếng ồn ào.

Tiêu Trăm Vạn uất ức dùng móng vuốt gẩy gẩy hạt óc chó bên chân, khẽ rống với Tiêu Hồng.

Tiêu Hồng ngửa đầu nhìn thoáng qua con mèo trên lầu, vỗ về xoa đầu Tiêu Trăm Vạn. Hắn cũng không biết là đã có chuyện gì, hình như là lần này về Tây Bắc đột nhiên hắn có thể nghe hiểu tiếng kêu của Tiêu Trăm Vạn. Ban đầu Tiêu Hồng vẫn luôn tưởng là ảo giác của mình, nhưng qua một thời gian, Tiêu Hồng cảm thấy không được bình thường, không phải là ảo giác, hắn thực sự có thể nghe hiểu tiếng kêu của Tiêu Trăm Vạn.

Tiêu Hồng cũng không giấu Tiêu Phong chuyện này, Tiêu Phong nghe xong cũng chẳng để tâm. Lúc ở nhà có mấy lần y nhìn thấy Lục Lăng Tây và Đại Hắc một hỏi một đáp, đoán được dường như bọn họ có thể trò chuyện. Bây giờ thêm Tiêu Hồng và Tiêu Trăm Vạn, y không thấy bất ngờ chút nào. Ngược lại Tiêu Hồng sau khi chấp nhận chuyện này thì thấy rất thú vị, khuyến khích Tiêu Phong cũng nuôi thú cưng. Nuôi lâu không chừng có thể tâm linh tương thông. Tiêu Phong không thèm phản ứng lại, trong nhà đã có Đại Hắc, vậy là đủ rồi.

Có Tiêu Hồng ra mặt, mèo trắng không dám khiêu khích Tiêu Trăm Vạn nữa. Nó phô trương thanh thế huơ huơ móng vuốt về phía Tiêu Trăm Vạn, quay đầu chạy vào phòng. Tiêu Phong thấy vậy bật cười, không phải y nói quá chứ, mèo chó nuôi trong đây con nào cũng thông minh, đúng là sắp thành tinh rồi.

Tiêu Hồng dọn đồ xong, ở trong sân nói mấy câu với Tiêu Phong rồi mang Tiêu Trăm Vạn đi. Tiêu Phong vừa vào nhà, Vương Thục Tú nhìn sang hỏi, "Anh cả đâu rồi, buổi tối không ăn cơm ở đây sao?".

"Không ăn, Tiểu Hoa hiện giờ cơ thể em không tiện, nên anh cả về trước".

Tiêu Phong giải thích như vậy, Vương Thục Tú không nói gì nữa. Cô nhìn Tiêu Phong sửa soạn đặc sản Tây Bắc chất đầy trên đầy, thuận miệng hỏi, "Sao mua về nhiều vậy?".

Tiêu Phong cười cười, "Không phải lần trước em nói thịt bò khô của Tây Bắc ngon sao, lần này anh mang về nhiều chút để em ăn dần dần. Sau này không thường xuyên về quê nữa, mua bên ngoài thì ăn không thấy giống".

Vương Thục Tú nghe Tiêu Phong nói vậy thì trong lòng rất vui, nhưng ngoài miệng lại trách, "Từng này thì ăn đến khi nào chứ".

Tiêu Phong cười nhìn cô, "Ăn không hết thì đưa cho Nhan Việt một ít, nghe Tiểu Tây nói Nhan Việt cũng rất thích ăn cái này".

Y vừa nhắc đến Nhan Việt, Vương Thục Tú liền hừ một tiếng.

Tiêu Phong mỉm cười, Tiểu Hoa đây là chưa nghĩ thông rồi.

Hơn sáu rưỡi tối, Nhan Việt đúng giờ chở Lục Lăng Tây về. Vừa vào nhà Lục Lăng Tây liền thấy hơn mười hộp thịt bò khô đặt trên đất, lập tức hiểu ra. "Ba về rồi ạ?".

Tiêu Phong ló đầu ra từ phòng bếp, cười nói với Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây, con lấy hai hộp thịt bò đưa cho Nhan Việt đi, coi như là cảm ơn khoảng thời gian này cậu ta đã chăm sóc nhà mình".

Lục Lăng Tây vừa nghe vậy thì mắt sáng lên, nhưng không lấy luôn mà quay đầu nhìn Vương Thục Tú trước, chờ ý của cô. Vương Thục Tú hừ một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn phẩy tay, "Nhanh đi đi, đừng ở lâu đấy, đưa đồ xong thì quay lại ăn cơm".

Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu. Vương Thục Tú nhìn cậu thực sự chỉ xách hai hộp, xụ mặt nói: "Mấy thứ này để ở trong nhà cũng không có ai ăn, con lấy thêm hai hộp đi". Cái kiểu mạnh miệng mềm lòng không được tự nhiên này của cô Lục Lăng Tây và Tiêu Phong đã quen rồi. Lục Lăng Tây không nghe theo, vẫn chỉ cầm hai hộp, cười híp mắt nói: "Mẹ thích ăn thịt bò khô mà, để lại nhiều hơn cho mẹ mới đúng".

Tuy biết tiểu hỗn đản chỉ là dỗ mình mở lòng thôi, nhưng Vương Thục Tú nghe xong những lời này liền cười tươi, mắng một câu, "Tiểu hỗn đản".

Mỗi lần Vương Thục Tú mắng "tiểu hỗn đản" thì có nghĩa là tâm trạng cô không tệ, Lục Lăng Tây yên lòng cầm hai hộp thịt bò khô chạy nhanh như chớp sang nhà bên cạnh. Từ khi Nhan Việt nói thẳng ra, thì cậu chưa từng sang bên này, đây là lần đầu tiên. Đẩy cửa vào nhà, Lục Lăng Tây đặt đồ lên bàn rồi đi tìm Nhan Việt.

"Tiểu Tây?". Nhan Việt đang thay quần áo nghe tiếng bước chân liền đi ra phòng ngủ, liếc mắt liền thấy Lục Lăng Tây. Anh vui mừng vươn tay ôm chặt cậu vào lòng. "Sao em lại đến đây?". Nhan Việt dịu dàng hỏi, cúi đầu hôn lên trán cậu.

Lục Lăng Tây bảo Nhan Việt nhìn mấy hộp trên bàn phòng khách. "Đây là?". Nhan Việt đã đoán được một chút, nhưng không chắc chắn.

"Ba bảo em đưa sang". Lục Lăng Tây ôm eo Nhan Việt cười tủm tỉm nói. Cậu thấy đây là một dấu hiệu tốt, mặc dù là do Tiêu Phong bảo cậu mang sang, nhưng Vương Thục Tú cũng không ngăn lại, vậy có phải là từ nay về sau cậu lại có thể thường xuyên đến tìm Nhan Việt như trước không.

Lục Lăng Tây nghĩ vậy rất vui, Nhan Việt cũng nghĩ đến, vươn tay xoa đầu cậu khẽ hỏi: "Mẹ không giận sao?".

Lục Lăng Tây lắc đầu, "Mẹ còn bảo em xách thêm hai hộp nữa mà".

Nhan Việt cười cười, cố ý nhìn trái phải một lần, "Vậy hai hộp thêm kia đâu?".

Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, vẻ mặt giảo hoạt, "Em mà thực sự xách bốn hộp sang đây, dù ngoài miệng mẹ không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ không vui".

Nhan Việt cười khẽ, nhìn ánh mắt của Lục Lăng Tây, không kìm được cúi đầu hôn cậu. Lục Lăng Tây vội vã đi về, "Mẹ bảo em về sớm, vẫn đang chờ em ăn cơm đấy".

"Chỉ một chút thôi không cần phải vội". Nhan Việt ôm cậu không buông tay, ôn nhu nói: "Đã rất lâu rồi anh chưa ôm Tiểu Tây". Từ khi Tiêu Phong về Tây Bắc, Lục Lăng Tây lo lắng Vương Thục Tú buổi tối ở nhà một mình nên không qua đêm ở vườn hoa nữa. Mỗi lần hai người ở riêng với nhau không phải ở trên xe thì là trong cửa hàng, vì băn khoăn đến cái nhìn xung quanh nên Nhan Việt cũng không thể làm gì, chỉ đành kìm nén khát vọng với Lục Lăng Tây. Bây giờ khó được lúc ở riêng bên nhau, Nhan Việt xúc động nhất thời không muốn thả Lục Lăng Tây về.

Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi Lục Lăng Tây, dịu dàng triền miên. Lục Lăng Tây trong lòng thì căng thẳng sợ về muộn Vương Thục Tú sẽ không vui, nhưng lại không nỡ rời xa Nhan Việt, liền trợn tròn mắt nhìn Nhan Việt hôn mình.

Ánh mắt Nhan Việt nóng rực lại chuyên chú, nhìn thấy vậy Lục Lăng Tây chỉ cảm thấy tim cậu như nhũn ra. Anh cúi đầu đặt trán sát lên trán Lục Lăng Tây, nói: "Buổi tối anh sẽ đến tìm em".

Lục Lăng Tây lập tức mở to hai mắt, tim đập thình thịch. "Mẹ phát hiện thì sao đây?".

Nhan Việt nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ nói: "Đánh đuổi anh đi?".

Lục Lăng Tây tưởng tượng cái cảnh này, nhịn cười gật gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment