Điền Viên Nhật Thường

Chương 145

Thử nghiệm cỏ đông lăng của Tô Lãng và Hoắc Vệ Bình thành công, chưa được hai ngày thì hai người đã nhận được tin, thí nghiệm lâm sàng về cỏ đông lăng của Hợp Phổ cũng đã có tiến triển đột phá, chuẩn bị xin độc quyền sáng chế.

"Không thể nào".

Hoắc Vệ Bình không tin nổi. Lúc trước khi Trương Kiến phản bộ anh đến Hợp Phổ đã mang đi một phần tài liệu nghiên cứu, nhưng tài liệu mà gã ta mang đi cũng không đầy đủ. Hơn nữa lúc đó bọn họ đều nghiên cứu dựa vào cỏ đông lăng số 1, tác dụng không thể nào sánh được với cỏ đông lăng số 2 mà Nhan Việt cung cấp. Cho dù Trương Kiến có là thiên tài, thì cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn đã vượt qua tiến độ nghiên cứu của anh. Hoắc Vệ Bình lo lắng Nhan Việt biết tin tức sẽ thấy không vui với tiến độ của anh, muốn tìm Nhan Việt nói vài lời.

Tô Lãng ngăn anh lại, cảm thấy chuyện này Nhan Việt còn rõ hơn bọn họ là đã có chuyện gì.

"Có ý gì?". Hoắc Vệ Bình không hiểu.

Tô Lãng nghĩ nghĩ rồi giải thích: "Anh Hoắc, chúng ta là làm nghiên cứu, anh cũng nói theo tiến độ nghiên cứu của Trương Kiến hiện giờ thì không thể nào có tiến triển gì được. Tin tức mà bên đó tung ra chưa chắc đã là sự thật".

"Cậu nói bên Trương Kiến tung tin tức giả ra, vậy bọn họ có ý đồ gì?".

Tô Lãng lắc đầu, đây chỉ là phỏng đoán của anh, Hoắc Vệ Bình không biết thân phận của Nhan Việt, nhưng anh lại biết gút mắc giữa Nhan Việt và Hợp Phổ. Bên chỗ họ vừa có tiến triển, thì bên Hợp Phổ cũng lập tức có tiến triển, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Anh luôn cảm thấy là Nhan Việt đã làm gì đó, nhưng chuyện này không có cách nào nói với Hoắc Vệ Bình được. "Dù sao anh cứ nghe tôi là được, bên Hợp Phổ không liên quan gì đến chúng ta".

Tô Lãng nói rất chắc chắn, Hoắc Vệ Bình nghĩ Tô Lãng đã quen Nhan Việt từ trước, hẳn cũng khá hiểu phong cách làm việc của Nhan Việt, nên cũng dần yên tâm.

Hai người nhịn được không ai đi tìm Nhan Việt, Diệp Khang cùng nhận được tin tức này thì cũng rất tò mò. "Thấy cậu có vẻ không sốt ruột lắm?".

Nhan Việt cúi đầu nhìn máy tính, thuận miệng nói: "Sốt ruột cái gì?".

Diệp Khang đầy hứng thú nhìn chằm chằm vẻ mặt anh, "Để tôi đoán, Hợp Phổ bỗng nhiên tung ra tin muốn xin độc quyền sáng chế có phải là cậu giở trò không?".

Nhan Việt nhếch môi, không chút để ý nói: "Tôi chỉ thông qua người khác lộ ra cho Ân Nhã biết nghiên cứu của Hoắc Vệ Bình và Tô Lãng có tiến triển, những thứ khác cũng không liên quan đến tôi".

Anh chỉ nói nhẹ nhàng như vậy, Diệp Khang lập tức hiểu được. Hiện giờ ở Hợp Phổ, Ân Nhã và Nhan Hải đang đấu nhau rất dữ. Ân Nhã đặt hết hy vọng lên nghiên cứu cỏ đông lăng, trông cậy thuốc mới từ cỏ đông lăng đưa ra thị trường sẽ củng cố địa vị của cô ta ở Hợp Phổ. Nếu nghiên cứu của Tô Lãng có tiến triển nhanh hơn Hợp Phổ, thậm chí đưa ra thị trường sớm hơn Hợp Phổ, thì những vất vả trước đây của Ân Nhã đều uổng phí. Bây giờ cô ta đã không còn đường lui, chỉ đành kiên trì tuyên bố bọn họ "thành công", thậm chí giành trước xin độc quyền sáng chế để thuốc mới được phê duyệt đưa ra thị trường.

Diệp Khang nghĩ cẩn thận những chuyện này thì lại có một vấn đề, "Dựa vào Ân Nhã nếu muốn giấu được bác Nhan cũng không phải là chuyện dễ".

Nhan Việt gật đầu, nói: "Nếu cha tôi ở tổng bộ thì tất nhiên Ân Nhã không thể giấu được, nhưng bây giờ ông ta đang ở nước ngoài, chỉ sợ là ngoài tầm tay".

"Bác Nhan xuất ngoại?".

Nhan Việt ừ một tiếng, "Nhan Hải để lộ bí mật thương mại, chọc một cái sọt lớn, bây giờ cha tôi đang giúp gã ta chùi đít, trong khoảng thời gian ngắn không có tinh lực quan tâm đến việc trong nước".

Giọng anh rất bình tĩnh như là nói về một chuyện nhỏ chẳng đáng để quan tâm vậy, Diệp Khang hiểu ý cười, tất nhiên đoán được nguyên nhân hậu quả của chuyện này. "Bước tiếp theo cậu định làm thế nào?".

Nhan Việt ngẫm nghĩ cười cười, "Phải xem Ân Nhã phối hợp thế nào đã".

Như dự tính của Nhan Việt, bây giờ Ân Nhã đã là được ăn cả ngã về không. Cô ta yêu cầu Trương Kiến phải chuẩn bị xong bản báo cáo về thuốc mới trước khi Nhan Thế Huy về nước, dù thế nào thuốc mới phải được đưa ra thị trường, việc này liên quan đến việc cô ta có đứng vững gót chân ở Hợp Phổ hay không.

Trương Kiến do dự, "Thử nghiệm lâm sàng cỏ đông lăng mặc dù có tác dụng, nhưng lại không rõ ràng, tốt nhất nên chờ thêm một chút nữa".

"Chờ cái gì?". Ân Nhã bất mãn nói: "Chẳng lẽ anh không biết Hoắc Vệ Bình đã chuẩn bị xin độc quyền sáng chế rồi sao? Nếu bên anh ta giành trước một bước đưa ra thị trường, thì bên chúng ta sẽ lỗ bao nhiêu anh có biết không?".

Đương nhiên Trương Kiến biết đưa ra thị trường sớm một ngày có ý nghĩa thế nào, nhưng gã không tin tưởng lắm vào nghiên cứu của mình. Lúc trước khi đi theo Hoắc Vệ Bình, thì gã cũng chỉ là trợ thủ của Hoắc Vệ Bình, tuy gã tự thấy mình không kém Hoắc Vệ Bình, nhưng trong tiềm thức vẫn không muốn chống lại Hoắc Vệ Bình. "Cô Ân...".

"Chuyện này quyết định như vậy đi". Ân Nhã nói rõ, "Anh đi chuẩn bị tài liệu báo cáo, chuyện còn lại giao cho tôi, tình hình nghiên cứu thế nào tự chúng ta biết là được. Trước khi Nhan Thế Huy quay về phải giải quyết xong chuyện này".

Thái độ cô ta kiên quyết, Trương Kiên đành đồng ý. Tuy hiện nay hiệu quả nghiên cứu cỏ đông lăng không tốt như gã ta nghĩ, nhưng tổng thể vẫn có tác dụng khiến tế bào bạch cầu gây bệnh thoái biến và biến mất, nhưng hiệu quả hơi chậm một chút, cũng không tính là phạm vào cái tâm của người bác sĩ. Trương Kiến thuyết phục mình như vậy, thầm thở dài.

Những động tĩnh này của Hợp Phổ cũng không giấu được Nhan Việt, anh rất nhanh đã biết Ân Nhã thông qua Lục Duy An đi vào con đường Lục lão gia tử này. Lục lão gia tử cũng coi trọng hạng mục cỏ đông lăng này, chủ động tỏ ý sẽ giúp Ân Nhã lấy được giấy chứng nhận thuốc mới. Trong lúc đó, Ân Nhã lại báo lên hội đồng quản trị phê duyệt một khoản tiền, chuẩn bị dùng làm chi phí phổ biến thuốc mới. Tất cả những chuyện này Nhan Thế Huy ở nước ngoài xa xôi đều biết, nhưng chi tiết cụ thể thì không rõ. Ông ta trăm ngàn lần cũng không ngờ rằng Ân Nhã sẽ to gan như vậy, dám lấy bán thành phẩm nghiên cứu ra lừa hội đồng quản trị.

Rất nhanh đã đến cuối tháng tư, ngày mai chính là ngày hẹn đi Côn Nam với ông Trương. Lục Lăng Tây gọi cho Hổ tử, nhờ hắn trông giúp Vi Viên Nghệ trong khoảng thời gian cậu không ở đây. Hổ tử rất tự tin về chuyện này, "Yên tâm, trồng rau một năm tôi hiểu mấy thứ này lắm".

Lục Lăng Tây cười híp mắt, cũng không phải cậu lo Hổ tử không hiểu những thứ này, mà sợ Hổ tử thấy ở cửa hàng cả ngày thấy nhàm chán.

Hổ tử cười ha ha, "Chỗ này náo nhiệt hơn nhà kính nhiều, sao lại chán được, hơn nữa còn có máy tính nữa".

"Được rồi, Tiểu Tây đừng lo nữa". Tiêu Phong cười nói, "Khó được lúc đi ra ngoài một lần thì đừng cứ nghĩ mấy chuyện ở nhà và cửa hàng, chơi vui vẻ đi, ở đây có ba rồi".

"Dạ". Lục Lăng Tây gật đầu.

Cậu thu dọn đồ đạc, Đại Hắc yên lặng ngồi xổm bên cạnh cậu. Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng.

"Nghe lời, tao về nhanh thôi". Lục Lăng Tây an ủi nó. Lần này đi Côn Nam nếu lái xe thì hơi xa, chỉ có thể đi máy bay. Nếu vậy thì mang Đại Hắc theo sẽ không tiện. Mới đầu Lục Lăng Tây còn định vận chuyển Đại Hắc bằng máy bay đến Côn Nam, nhưng lên mạng nhìn thấy mấy tin tức gửi vận chuyển thú cưng gặp chuyện không may liền bỏ suy nghĩ này đi. Dù sao cậu chỉ đi một tuần rồi về, không cần làm khổ Đại Hắc.

Đại Hắc không muốn xa Lục Lăng Tây, lưu luyến liếm liếm ngón tay cậu, đôi mắt đôi láy thân thiết nhìn Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây cảm thấy lòng mình mềm nhũn, ôm Đại Hắc nửa ngày không nỡ buông tay.

"Bảy ngày, nhiều nhất là bảy ngày tao sẽ trở về, được không?".

Đại Hắc kêu ô ô, tủi thân đồng ý.

Lục Lăng Tây dọn xong đồ rất nhanh, mang theo Đại Hắc chạy đến nhà bên cạnh. Vương Thục Tú nhìn bóng lưng cậu, nghĩ Nhan Việt cũng đi Côn Nam thì trong lòng không vui, lo lắng nói với Tiêu Phong.

"Anh nói bọn chúng ở cùng nhau liệu có thể...".

Tiêu Phong bật cười, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, một lúc lâu sau mới nói: "Tiểu Tây đã lớn rồi, có một số việc mẹ thằng bé không cần quan tâm đâu".

Vương Thục Tú không vui, "Sao lại không quan tâm được! Hai thằng con trai ở cùng nhau, anh có biết...".

Cô không nói câu tiếp nữa, nhưng ý thì lại rất rõ. Trong khoảng thời gian này Vương Thục Tú nhàn rỗi không có việc gì, lại không cần ngày ngày đến tiệm cơm, ở nhà đọc không ít tài liệu về đồng tính luyến ái. Ban đầu Vương Thục Tú không đồng ý để Lục Lăng Tây và Nhan Việt ở bên nhau, nhưng thấy không có cách nào tách hai người ra được, cô đành cam chịu nhưng cũng muốn hiểu hơn về việc hai người đàn ông ở bên nhau thế nào. Vừa hiểu thì Vương Thục Tú lập tức nhận ra một vấn đề, Nhan Việt và Lục Lăng Tây ở bên nhau không thể nào chỉ là tình yêu tinh thần trong sáng được, mà cũng sẽ có dục vọng như đàn ông và phụ nữ cảm thấy với nhau.

Trước kia không phải cô không hiểu, chỉ là trong tiềm thức trốn tránh vấn đề này, nhưng bây giờ Vương Thục Tú không trốn tránh được nữa. Chỉ cần nghĩ đến mùa đông năm ngoái Lục Lăng Tây gần như luôn ở bên Nhan Việt, Vương Thục Tú không nói ra được mùi vị trong lòng là như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, tuy Vương Thục Tú không hạn chế Lục Lăng Tây gặp mặt Nhan Việt, nhưng nghiêm khắc yêu cầu Lục Lăng Tây về nhà vào chín giờ tối. Cũng may cô quan sát thấy hình như tiểu hỗn đản vẫn chưa đi đến điểm cuối cùng, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là lần này đi ra ngoài... Vương Thục Tú lại bắt đầu lo lắng.

Tiêu Phong không còn cách gì với Vương Thục Tú, nghe Vương Thục Tú cả đêm trằn trọc gần như không ngủ. Trời vừa sáng, Vương Thục Tú đã dậy thật sớm chuẩn bị bữa sáng cho Lục Lăng Tây. Bọn họ bay lúc chín giờ sáng, ăn cơm xong phải vội đi đến sân bay.

Cô vừa có động tĩnh bên ngoài, Lục Lăng Tây cũng tỉnh theo. Đây là lần đầu Lục Lăng Tây đi xa nhà, nên thấy hơi hưng phấn, cả đêm không ngủ ngon được.

"Mẹ".

Lục Lăng Tây mở cửa ra cười chào hỏi với Vương Thục Tú, xoay người định đi rửa mặt.

"Tiểu Tây".

Vương Thục Tú chần chừ gọi Lục Lăng Tây lại.

"Có việc gì ạ?". Lục Lăng Tây quay đầu nhìn Vương Thục Tú.

Vương Thục Tú muốn nói gì đó, do dự một lúc lâu rồi vẫn phẩy tay để Lục Lăng Tây đi rửa mặt. Thừa lúc Lục Lăng Tây ở trong phòng vệ sinh, Vương Thục Tú xụ mặt nhét một quyển sách nhỏ vào trong túi đeo bên người của cậu. Cô nghĩ cả đêm, thấy cũng chỉ có thể như vậy.

Ăn xong bữa sáng, Nhan Việt đến đón Lục Lăng Tây đi. Vương Thục Tú không vui vẻ gì trừng mắt nhìn Nhan Việt mấy lần, nhìn thế nào cũng thấy Nhan Việt gai mắt. Lục Lăng Tây chào tạm biệt Vương Thục Tú, Tiêu Phong, lại ôm hôn Đại Hắc một hồi lâu, rồi mới theo Nhan Việt lên xe.

Đi từ tiểu khu bọn họ ở đến sân bay cần khoảng bốn mươi phút, Lục Lăng Tây lật túi tìm di động, bỗng đụng đến một quyển sách nhỏ. "Gì đây?". Cậu ngơ ngác nhìn quyển sách trong tay, đến khi thấy rõ mấy chữ trên bìa sách, mặt đỏ phừng lên.

"Gì vậy?". Nhan Việt chú ý thấy phản ứng của cậu là lạ liền nhìn sang.

Mấy chữ to Tình Dục An Toàn đập vào mắt, Nhan Việt nhướng mày, như không có việc gì dời mắt đi, chỉ là ý cười trong mắt ngày càng đậm hơn.
Bình Luận (0)
Comment