*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Thục Tú rất coi trọng việc Nhan Việt đến nhà dùng cơm. Tuy miệng cô thì nói Lục Lăng Tây cẩn thận bị người ta lừa còn giúp kiếm tiền, nhưng là một người mẹ sao cô lại mong con mình gặp được người xấu chứ. Nếu Nhan Việt là đối tác với Lục Lăng Tây, thì Vương Thục Tú mong là để lại ấn tượng tốt cho anh, cũng là để Nhan Việt có thể quan tâm giúp đỡ Lục Lăng Tây.
Sau khi ngủ một giấc, Vương Thục Tú gọi điện cho đồng nghiệp Lâm Mỹ thương lượng chuyện thay ca. Lâm Mỹ quen Vương Thục Tú đã gần mười năm, quan hệ giữa hai người luôn rất tốt. Nghe cô nói đến chuyện thay ca thì lập tức đồng ý. Thuận miệng trò chuyện vài câu, Lâm Mỹ liền chuyển đề tài đến việc Vương Thục Tú đổi công việc khác.
Lâm Mỹ còn nhỏ hơn Vương Thục Tú vài tuổi, tuy nhìn không trẻ như Vương Thục Tú nhưng cũng không kém là bao. Tuần trước cô mới vừa đưa đơn từ chức cho KTV, theo lời cô nói thì lớn tuổi rồi, không chịu nổi việc thức đêm nữa. Tình trạng của Vương Thục Tú cô biết rất rõ, trước kia có tên khốn Lục Nhất Thủy kia liên lụy, Vương Thục Tú không thể không liều mạng nuôi gia đình. Bây giờ Vương Thục Tú và Lục Nhất Thủy đã ly hôn, Lục Lăng Tây cũng hiểu chuyện, Lâm Mỹ liền khuyên Vương Thục Tú đừng liều mạng như vậy nữa, thân thể kém đi thì tiền kiếm được cống cho bệnh viện sao? Hơn nữa cô và Lục Lăng Tây một sáng một đêm, mỗi ngày chỉ gặp nhau lúc sáng sớm, Lục Lăng Tây lại xuất viện không được bao lâu, Vương Thục Tú không muốn chăm sóc sao?
Chuyện này Lâm Mỹ đã nói vài lần, Vương Thục Tú nghe cô nói như vậy cũng hơi động lòng, nhưng từ chức rồi làm gì thì Vương Thục Tú không biết, cô đã lớn tuổi lại không được học hành, có thể làm được gì chứ?
Vương Thục Tú vừa nói vậy Lâm Mỹ liền cười: "Chuyện này thì có gì đáng lo chứ? Nếu từ chức rồi cô mở tiệm bán cà chua nhà mình, chắc chắn sẽ đông khách."
Lâm Mỹ đã vài lần ăn cà chua Vương Thục Tú cho mình, quả thực nhớ mãi không quên hương vị này. Lúc trước Vương Thục Tú lại tặng cô một chai tương cà chua, đã khiến cả nhà Lâm Mỹ đều thích. Con út nhà Lâm Mỹ ngày ngày ầm ĩ muốn đến nhà dì Vương ăn tương cà chua mỗi ngày, bị Lâm Mỹ coi là chuyện cười kể lại cho Vương Thục Tú nghe.
Lâm Mỹ vừa nói vậy, Vương Thục Tú theo bản năng nhìn về phía sân sau. Cũng không biết thằng nhóc kia trồng thế nào, mà cà chua rất tươi tốt, liếc mắt nhìn cũng thấy quả trĩu nặng. Nhưng trồng thế này để bọn họ ăn thì không sao, nếu bán ra ngoài chắc chắn không đủ.
Nghĩ cũng nghĩ đến đây rồi, Vương Thục Tú cười cười. Cô đúng là bị Lâm Mỹ bẻ ngoặt rồi, lại muốn đi bán cà chua cơ chứ.
Lại nói thêm vài câu với Lâm Mỹ, Vương Thục Tú thấy không còn sớm nữa, vội thay quần áo đẩy xe đẩy nhỏ đi chợ. Mua một con gà, một ít xương, lại mua lặt vặt một đống thứ, Vương Thục Tú đang đứng trước quầy hải sản do dự có nên mua ít tôm về không, chợt nghe phía sau có tiếng rên nhỏ. Quay người lại thì thấy anh Phong đứng sau lưng cô, bẻ tay của một gã đàn ông nhỏ thó, cái ví của cô thì ở trong tay gã ta.
Bởi vì liên quan đến Lục Nhất Thủy, Vương Thục Tú cũng coi như quen biết anh Phong. Sau khi giật mình, Vương Thục Tú rất nhanh đã hiểu là xảy ra chuyện gì. Vội vàng gật đầu với anh Phong, Vương Thục Tú rút ví về đập liên tiếp lên đầu gã ta.
Anh Phong: "..."
"Có chân có tay làm gì mà không được, nhặt đồng nát còn có thể kiếm cơm ăn. Học gì không học học đi ăn trộm, còn dám trộm lão nương nữa chứ, không hỏi xung quanh xem Vương Thục Tú này là ai."
Vương Thục Tú tức giận, vừa đánh vừa mắng. Chuyện ồn ào ở đây rất nhanh đã khiến người xung quanh chú ý thấy, nghe nói là bắt được trộm liền vây xung quanh ngó xem. Có vài người phát hiện ví mà gã đàn ông trộm được là ví của mình.
Gã đàn ông bị anh Phong giữ chặt, giãy mãi không ra, chỉ có thẻ cúi đầu gào to: "Đừng đánh nữa, tôi không dám trộm nữa đâu."
Anh Phong không nói gì, chỉ luôn nhìn Vương Thục Tú. Đừng thấy gã ta kêu thảm thiết, Vương Thục Tú thì có mấy sức chứ, nhìn thì lợi hại, nhưng thật ra đều là phô trương thanh thế. Trước kia anh Phong cũng từng nghe nói Vương Thục Tú mạnh mẽ ra sao, lần trước đến nhà Lục Nhất Thủy mang đồ về cũng đã thấy một lần. Nhưng lần này Vương Thục Tú thế này cũng khiến y thấy ngạc nhiên, anh Phong lại nghĩ đến Lục Nhất Thủy bị ném đến Tây Bắc đào than, lại nhìn Vương Thục Tú, trong mắt hiện lên ý cười.
Mắt thấy Vương Thục Tú đã xả gần hết cơn tức rồi, anh Phong liền ngăn cô lại. "Được rồi, phía trước là đồn công an, mang gã đến đó là được."
"Đúng đúng, phải đưa đến đồn công an." Một thím đồng ý với đề nghị của anh Phong, còn không quên giữ chặt gã. Những người đi chợ như thím ghét nhất bọn trộm này, hơn nữa trong chợ nhiều người nên rất khó đề phòng.
Vương Thục Tú cất ví thật kỳ, cười cười với anh Phong, "Chuyện lần này cảm ơn anh, lần sau có đi hát tôi sẽ bảo quản lý chiết khấu cho anh."
Anh Phong không nói gì về đề nghị này của cô, liếc xe đẩy nói, "Hôm nay không đi làm?"
Vương Thục Tú gật đầu, anh Phong hơi suy nghĩ nhìn cô một cái, kéo gã nhỏ con đẩy đám người kia đi mất.
Lúc Lục Lăng Tây và Nhan Việt về nhà vào buổi tối thì Vương Thục Tú đã nấu gần xong rồi. Nhìn Nhan Việt, Vương Thục Tú không nhịn được nói thầm trong lòng. Cô làm ở KTV nhiều năm rồi, rất biết nhìn người, chỉ nhìn qua cũng biết Nhan Việt không giống người bỏ ra mười vạn hợp tác cùng tiểu hỗn đản. Tiểu hỗn đản mất trí nhớ không hiểu gì, nhưng Vương Thục Tú lại thấy cổ quái không nói nên lời.
Chỉ là Nhan Việt tới lần đầu, lại là khách của Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú cũng không thể không nể mặt được. Khách khí chào hỏi Nhan Việt, Vương Thục Tú bảo Lục Lăng Tây ở phòng khách cùng Nhan Việt, cô đi nấu hai món còn lại đã.
"Dạ." Lục Lăng Tây ngoan ngoãn đồng ý, nói với Nhan Việt: "Nhan đại ca, anh ngồi ở đây."
Nhan Việt cười với Vương Thục Tú, ngồi ở chỗ Lục Lăng Tây chỉ. Cuộc gặp mặt này, không chỉ Vương Thục Tú thấy ngạc nhiên, mà Nhan Việt cũng thấy kinh ngạc. Lúc trước trên đường về, Nhan Việt đã biết vài điều từ trong miệng Lục Lăng Tây, vốn tưởng đã có hiểu biết sơ sơ về mẹ cậu, nhưng sau cuộc gặp lúc nãy anh biết mình phải đánh giá lại lần nữa. Từ ánh nhìn soi xét của cô, Nhan Việt cười khổ trong lòng. Anh biết anh không giống người hợp tác mở cửa hàng với Lục Lăng Tây, nhưng anh lại không biết còn cách gì để cột anh lại với cậu một cách hợp lý nữa.
Về sự cảnh giác của Vương Thục Tú với anh, Nhan Việt hiểu rõ vì sao. Có thể nhìn thấy được tình cảm giữa Vương Thục Tú và Lục Lăng Tây rất tốt, hơn nữa bảo hộ cậu là theo bản năng. Nếu như Lục Lăng Tây nuôi bên cạnh anh, lại nhu thuận hiểu chuyện như vậy, chỉ sợ anh cũng giống Vương Thục Tú lo lắng người đến gần thiếu niên có phải có ý xấu hay không.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, trong lòng Nhan Việt rung động. Nếu thật sự anh sống cùng cậu thì... Mỗi ngày rời giường với cậu, cùng đi đến Vi Viên Nghệ, cùng tưới cây đổi bồn, lúc tan tầm thì mang theo Đại Hắc đi tản bộ, cuộc sống như vậy dù chỉ là tưởng tượng cũng khiến anh không thể kìm nén được sự kích động trong lòng.
Nhan Việt dùng sức áp chế suy nghĩ trong lòng, trên mặt không hiện lên gì cả, ánh mắt nhìn Lục Lăng Tây bình thản không gợn sóng, không thể nhìn ra tâm tư của anh chút nào.
Nhà Lục Lăng Tây không lớn, phòng khách khá nhỏ, một cái bàn gỗ thêm bốn cái ghế dựa xung quanh cũng chiếm mất một phần ba rồi. Lục Lăng Tây cùng Nhan Việt ngồi xuống, vẻ mặt như hiến vật quý nói với anh: "Nhan đại ca anh ngồi trước đã, tôi đi hái vài trái cà chua cho anh ăn."
Nhan Việt bật cười gật đầu, đặt hoa quả mang đến lên bàn. Lúc trước khi anh muốn mua hoa quả thì Lục Lăng Tây không cho, đến lúc anh nói đùa đến cửa mà tay trống không thì không hay lắm, Lục Lăng Tây mới miễn cưỡng đồng ý cho anh mua một chút. Lúc đó vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc nói với anh hoa quả không thể ăn, cà chua mà cậu trồng còn ngon hơn hoa quả mua bên ngoài nhiều. Nhan Việt còn nhớ rõ ông chủ cửa hàng hoa quả nghe câu nói đó thì mặt cười cũng cứng lại rồi.
Lục Lăng Tây vừa nói hái cà chua, lỗ tai Đại Hắc vèo cái dựng thẳng lên. Đợi đến lúc Lục Lăng Tây kéo cửa ban công ra, Đại Hắc đã vội xông ra ngoài.
"Đại Hắc, sáng hôm nay mày đã ăn hết định mức ngày hôm nay rồi." Lục Lăng Tây kéo Đại Hắc muốn giảng giải cho nó hiểu. Đại Hắc rất thích ăn cà chua trồng ở sân sau, nếu bỏ mặc nó thì nó có thể ăn sạch cà chua trong một ngày, hơn nữa Đại Hắc còn biết chọn quả chín mà ăn. Lục Lăng Tây lo nó ăn nhiều quá hỏng bụng, không thể không hạn chế số lượng nó ăn mỗi ngày.
Cậu vừa mở miệng, Đại Hắc liền ủ rũ ngồi xuống, phe phẩy cái đuôi nhìn Lục Lăng Tây. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Lăng Tây vẫn không đổi, Đại hắc híp mắt, đứng thẳng bằng hai chân sau, hai chân trước nâng lên, kêu ô ô lấy lòng Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây: "..."
Mấy chú cún con trong cửa hàng anh Đổng cũng thường xuyên làm động tác này, giữ chân anh Đổng đòi thức ăn, nhìn rất đáng yêu. Cũng không biết Đại Hắc học lúc nào nữa. Nhưng vấn đề là bên cạnh anh Đổng toàn là cún con, đứng thẳng lên cao lắm cũng chỉ đến đùi anh Đổng. Mà Đại Hắc lại dài, đứng thẳng lên sắp vượt qua chiều cao của Lục Lăng Tây rồi. Lục Lăng Tây hơi cúi đầu liền đối mặt với cái mặt đầy lông đen mượt của Đại Hắc, cậu chịu trận nói với Đại Hắc: "Thêm một quả nữa."
Đại Hắc thả chân xuống ngồi chồm hỗm trên đất, thân mật dựa vào chân Lục Lăng Tây mà cọ cọ. Lục Lăng Tây vuốt đầu nó, thực sự là không còn cách nào với nó nữa.
Bởi vì sắp ăn cơm rồi, nên Lục Lăng Tây chỉ hái vài quả cà chua, tính để Nhan Việt nếm thử trước, nếu Nhan Việt thích thì lúc anh đi sẽ tặng thêm một ít cho anh.
Cậu đi đến phòng bếp rửa cà chua, Vương Thục Tú thấy vậy không vui lắm. Cô không tiếc vài quả cà chua này, mà là cảm thấy tiểu hỗn đản nhiệt tình quá mức với Nhan Việt. Đợi đến lúc ăn cơm, Vương Thục Tú cảm giác càng rõ hơn.
Hai cái đùi gà, Lục Lăng Tây gắp một cái cho Vương Thục Tú, lại gắp cái còn lại cho Nhan Việt, nghiêm túc nói: "Nhan đại ca anh ăn đi, gà hầm mẹ tôi làm rất ngon."
Một đĩa thịt sốt tương cà chua, Lục Lăng Tây múc một thìa cho Nhan Việt, đề cử: "Sở trường của mẹ tôi là tương cà chua đấy, ăn rất ngon."
Món sườn lợn chưng nếp, Lục Lăng Tây gắp một miếng cho Vương Thục Tú, lại chọn một miếng khác cho Nhan Việt, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Sườn cũng rất ngon, lần trước Dịch Hàng đến đây ăn suýt nữa thì không đi được."
Tiểu hỗn đản chỉ biết hình dung bằng từ ăn ngon, tuy câu nào cũng là khen mình, nhưng Vương Thục Tú vẫn cảm thấy thái độ tiểu hỗn đản đối với Nhan Việt khiến cô không thoải mái.
Cùng một chuyện nhưng cảm nhận lại khác, nếu Vương Thục Tú là không thoải mái, thì Nhan Việt lại phải cố kìm nén sự vui sướng trong lòng, tận lực bày ra bộ dáng lạnh nhạt, chỉ sợ không cẩn thận bị Vương Thục Tú nhìn ra điều gì.
Ăn được một nửa, Vương Thục Tú tựa nhơ lơ đễnh hỏi: "Sao Nhan tiên sinh lại quen với Tiểu Tây?"
Nhan Việt đặt đũa xuống, vẻ mặt bình thản, "Vì Đại Hắc mà quen nhau."
"Đại Hắc?" Vương Thục Tú chỉ biết Đại Hắc trước đây là chó hoang, sau mới được Lục Lăng Tây nhận nuôi, cụ thể là chuyện gì thì không rõ lắm.
Lục Lăng Tây bên cạnh bổ sung nói: "Lúc đó trờ mưa to, Đại Hắc không chú ý bị xe đâm, Nhan đại ca đi qua thấy vậy đưa đến chỗ anh Đổng. Nhan đại ca rất thích Đại Hắc, thường xuyên đi thăm Đại Hắc, con mới quen với Nhan đại ca."
Lục Lăng Tây nói xong, trong lòng Vương Thục Tú thả lỏng đề phòng một chút, như vậy xem ra Nhan Việt không tệ, chắc sẽ không lừa tiểu hỗn đản. Đại Hắc đang ngồi xổm dưới chân Lục Lăng Tây ăn cơm với thịt sốt tương cà chua nghe vậy liền hợp thời ô ô hai tiếng. Vương Thục Tú cười mắng: "Đại Hắc, mày xen vào mấy chuyện này làm gì."
Lục Lăng Tây luôn cảm thấy Đại Hắc rất thông minh, khẳng định nói: "Chắc chắn là Đại Hắc nghe thấy chúng ta đang nói về nó."
Vương Thục Tú dở khóc dở cười, thuận miệng nói: "Được rồi, Đại Hắc thông minh nhất, tiểu hỗn đản mau ăn đi, sườn sắp lạnh rồi kìa."
Bình thường cô luôn gọi Lục Lăng Tây là tiểu hỗn đản, vì vậy cứ gọi thế trước mặt Nhan Việt. Hai mẹ con thì chẳng thấy sao, Nhan Việt lại ngẩn người, nhìn Vương Thục Tú lại nhìn Lục Lăng Tây, trong mắt nhuộm ý cười.
"Tiểu hỗn đản." Anh gọi ba chữ kia ở trong lòng, tuy cách gọi thô tục, nhưng lại lộ ra sự thân mật. Đây là ấm áp mà Nhan Việt chưa từng cảm nhận được, anh có thể hiểu vì sao lúc Lục Lăng Tây nói về Vương Thục Tú đều có vẻ mặt kiêu ngạo.
Sau khi ba người ăn cơm xong, Vương Thục Tú nhanh nhẹn dọn bát đĩa. Lục Lăng Tây muốn giúp, lại bị Vương Thục Tú đuổi ra phòng bếp. "Có vài cái bát, con đừng thêm phiền nữa."
Lục Lăng Tây không lay chuyển được Vương Thục Tú, mang hoa quả Nhan Việt đưa đến đã rửa sạch đi ra.
Nhan Việt cười nói: "Ăn cà chua cậu trộng xong thì không ăn được hoa quả này nữa."
Anh không phải vì muốn Lục Lăng Tây vui mà nói thế, mà sau khi anh ăn cà chua xong thấy hương vị không tồi. Chua ngọt ngon miệng, trơn mềm mọng nước, khó trách lúc đó cậu như hiến vật quý hái cho anh.
Lục Lăng Tây cong cong mắt: "Nhan đại ca nếu anh thích thì lúc đi tôi sẽ hái một ít cho anh."
Cậu nói là làm, liền kéo Nhan Việt đến sân sau. Vừa đến ban công, trong mắt Nhan Việt hiện lên kinh ngạc. Lúc trước ở phong khách anh không nhìn rõ lắm, lúc này đứng ở ban công mới thấy cây cà chua đỏ tươi trĩu quả, treo nặng trịch trên cây, vừa nhìn là khiến tâm trạng người ta tốt lên. Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, mà anh cảm thấy đứng ở đây không thấy cái oi bức của mùa hè, giống như lúc ở Vi Viên Nghệ vậy, cả người sảng khoái khoan khoái.
"Nhan đại ca, anh ngồi đây chờ tôi."
Dưới bậc thang ở ban công có một cái ghế, Lục Lăng Tây bảo Nhan Việt ngồi đó. Cậu ở nhà thì không có việc gì, Nhan Việt đi giày da không thể đi vào. Nhan Việt mỉm cười gật đầu, chú ý thấy trên ghế có một quyển sách. Anh cầm lên nhìn qua, là "Bách khoa toàn thư các loài hoa thường gặp", mở ra liền thấy tất cả chỗ trống trong sách đều là ghi chú của cậu, chữ viết tinh tế rậm rạp. Nhan Việt lại nghĩ đến khách hàng đến tiệm đều khen ngợi cậu, nhưng bọn họ không biết cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Nhan Việt không có hứng thú với nội dung trong sách, lực chú ý đều đặt lên chữ mà cậu viết. Anh duỗi tay vuốt ve mặt chữ, tưởng tượng lúc cậu nghiêm túc viết những thứ này, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Ở giữa quyển sách có một tờ giấy trắng, là một vài mục cần chú ý trong công việc. Nhìn ra được là thiếu niên tùy tay ghi chú, ở phía dưới cùng là bức tranh Đại Hắc chưa vẽ xong. Tuy chỉ có vài nét bút, nhưng có thể thấy là hình vẽ Đại Hắc ăn vụng cà chua.
Khóe miệng Nhan Việt càng nhếch lên cao hơn, gấp tờ giấy lại bỏ vào trong túi áo. Anh hơi tiếc nuối nghĩ, nếu không phải vẽ Đại Hắc mà là vẽ mình thì tốt rồi.
* Sườn lợn chưng nếp