Điền Viên Nhật Thường

Chương 34

Xe Dịch Hàng quả thực đúng như những gì cậu nói, nhìn rách nát, nhưng tốc độ không chậm chút nào. Lục Lăng Tây chỉ cảm thấy bọn họ như tia chớp vèo đến vùng ngoại ô, lại như tia chớp vọt về, lại còn chưa đến chín giờ sáng nữa chứ.

Trước cửa Vi Viên Nghệ, xe còn chưa dừng hắn, Đại Hắc liền vội vã nhảy ra từ cửa sổ, chết cũng không chịu ở trên xe nữa. Lục Lăng Tây lo lắng nhìn Đại Hắc, thấy nó ở ngoài rất vui vẻ, không có vẻ mặt mệt mỏi như lúc ở trên xe thì cũng yên tâm.

Dịch Hàng chờ xe dừng lại, đắc ý rút chìa khóa ra, nhướng mày nói với Lục Lăng Tây: "Sao nào?"

Lục Lăng Tây không nói gì một lúc lâu, miễn cưỡng giơ ngón cái lên. Tốc độ quả thực không là vấn đề, nhưng mà đừng điên như vậy thì tốt hơn. Cậu thì không sao, nhưng Đại Hắc thì hoàn toàn hôn mê. Dịch Hàng cười ha ha, hiển nhiên là đắc ý vì lời khen của Lục Lăng Tây.

Lần này đến vườn hoa bọn họ chỉ mang về một nửa, vì thùng xe Jinbei quá nhỏ, hơn nữa Trầu Bà Lá To và cây Phát Tài đều cao cỡ nửa người, nên chỉ có thể lấy về một nửa rồi đi thêm chuyến nữa. Hai người không đến chỗ anh Hàn luôn mà về Vi Viên Nghệ. Lục Lăng Tây định xếp thêm vài bồn hoa nhỏ trong cửa hàng nữa để vừa đủ không gian trong Jinbei luôn, vậy thì có thể tránh đi thêm chuyến nữa. Vả lại, cậu cũng không dám để Đại Hắc ngồi xe Dịch Hàng, phải gửi Đại Hắc ở chỗ anh Đổng.

Sau khi thu xếp xong cho Đại Hắc, Lục Lăng Tây treo một tấm bảng lên Vi Viên Nghệ, giải thích tối nay mới mở cửa và cũng để lại số điện thoại cho ai muốn tìm cậu. Hai người theo địa chỉ mà anh Hàn để lại đến trước cửa đơn vị anh. Dịch Hàng dừng xe xong, Lục Lăng Tây liền lấy di động gọi cho anh Hàn. Anh Hàn đã chờ Lục Lăng Tây từ sớm rồi, nghe xong điện thoại liền dẫn vài đồng nghiệp ra đón.

Cửa thùng xe vừa mở, anh Hàn vừa lòng gật đầu. Vì để thuận tiện cho việc giao hàng nên chỗ ngồi phía sau xe Jinbei bị tháo ra, đập vào mắt là một vùng xanh mát. Sáng sớm trước khi chở đi Lục Lăng Tây đã tưới thêm nước cho mấy chậu cây, dưới ánh nắng mặt trời, lá cây ngắt ướt át như được rửa qua. Anh Hàn thấy vậy, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng lúc sáng sớm đều biến mất, tâm trạng bỗng tốt lên.

Đồng nghiệp mà anh Hàn đưa đến tuy không chăm hoa, nhưng cũng nhìn ra được những chậu hoa này không tồi, lão Hàn không khen điêu a.

Mấy người cùng giúp đỡ nên đã khuân xuống xe rất nhanh. Lục Lăng Tây ngại ngùng tỏ ý xe của cậu khá nhỏ, còn phải đi vài chuyến nữa.

Anh Hàn cười cười, "Không sao đâu. Hay là vậy đi, đơn vị chúng tôi cũng có xe, tôi nói với lãnh đạo một tiếng đi cùng cậu, như vậy cậu đỡ việc hơn."

"Vậy có làm phiền hay không?" Lục Lăng Tây hơi lo lắng.

Người đàn ông phía sau anh Hàn cười nói: "Phiền gì chứ, tôi là lái xe đây, tôi nói không phiền là không phiền."

Tướng mạo của Lục Lăng Tây đúng là khiến người ta nhìn đã thích, hơn nữa tuổi cậu cũng không lớn, cũng không cách biệt lắm so với mấy đứa con nhà bọn họ. Cái tuổi này không đi học mà đi làm thì chỉ có thể do hoàn cảnh gia đình không tốt, hoặc bản thân đứa trẻ không tốt. Những ai từng gặp qua Lục Lăng Tây đều không cho rằng cậu là đứa trẻ hư, đương nhiên sẽ cho là do vấn đề về gia đình. Lại thấy Lục Lăng Tây thì sẽ thấy thương cảm, thái độ cũng khoan dung hơn.

Anh Hàn bảo Lục Lăng Tây chờ, anh đi nói với lãnh đạo một tiếng, Lục Lăng Tây cười cảm ơn, trong lòng nghĩ lát nữa về Vi Viên Nghệ lấy bồn hoa phải tặng thêm cho anh Hàn một chậu, xem như cảm ơn họ đã giúp đỡ. Nếu đơn vị anh Hàn có xe đi thì Dịch Hàng cũng không cần chờ ở đây. Hai người thương lượng để Dịch Hàng đi đến vườn hoa, còn Lục Lăng Tây thì mang anh Hàn đến Vi Viên Nghệ lấy mấy bồn hoa nhỏ còn lại, nếu thế thì đến chiều là xong việc rồi.

Dịch Hàng vừa mới đi, Lục Lăng Tây chợt nghe ở phía sau có người gọi cậu.

"Tiểu Tây?"

Lục Lăng Tây khó hiểu quay người lại, ngạc nhiên nói: "Anh Lý." Người gọi cậu chính là người lúc trước nằm chung phòng bệnh với cậu, là anh Lý nằm ở giường số 19 bên cạnh.

"Đúng là cậu rồi Tiểu Tây, sao cậu lại ở đây? Tìm ai sao?"

Lý Vĩ Sinh thấy Lục Lăng Tây thì rất vui, lúc anh nằm viện thì nằm cạnh giường Lục Lăng Tây, nên hai người họ cũng coi như là quen thuộc. Lục Lăng Tây ra viện trước, anh ra viện ngay sau cậu, sau đó vẫn chưa từng gặp lại. Sau lại anh nghe vợ là Điền Lôi nói muốn anh giúp chạy trường cho Lục Lăng Tây. Anh bên này vừa tìm người để nhờ vả, Điền Lỗi liền nhận được điện thoại của Vương Thục Tú, nói Lục Lăng Tây kiên trì không đến trường, không còn cách nào đành để cậu nghỉ vài ngày rồi nói tiếp.

Trong khoảng thời gian đó Điền Lôi ở nhà nói không ít lần về Lục Lăng Tây, vừa nói liền thấy tiếc cho thằng bé, tuổi còn trẻ không học thì quá lãng phí. Anh nghe mà lỗ tai sắp mọc kén rồi, không ngờ lại gặp Lục Lăng Tây ở đây.

"Không tìm ai hết, tôi đến đây giao chậu cây." Lục Lăng Tây giải thích, "Chị Điền có khỏe không?"

"Tốt tốt, chị Điền cậu rất tốt, chỉ là rất nhớ cậu, nói về cậu mấy lần."

Lục Lăng Tây hơi xấu hổ cười cười. Sau khi cậu ra viện đều vội vàng làm việc, lúc đó còn muốn đến bệnh viện thăm, nhưng vẫn không có thời gian, cũng chỉ gửi một tin nhắn cho chị Điền, khó được chị Điền còn nhớ rõ cậu.

Lý Vĩ Sinh nhớ đến cậu lúc nãy nói giao chậu cây, "Là sao vậy? Cậu làm việc trong cửa hàng cây cảnh sao?"

Lục Lăng Tây gật đầu.

Lý Vĩ Sinh hào hứng, "Tiểu Tây cậu có nhớ bồn Điếu Lan kia không?" Anh nói xong liền cười, "Chị Điền cậu xem nó như bảo bối, rất thích. Lúc trước tôi có một anh bạn dọn đến nhà mới, chết sống đòi đem bồn Điếu Lan kia qua, nói là chưa từng thấy cây Điếu Lan nào chăm tốt như vậy, muốn mượn đến nhà mới hấp thu fooc-man-de-hit, làm chị Điền cậu đau lòng lắm. Bây giờ không phải cậu làm ở cửa hàng cây cảnh sao? Cho tôi địa chỉ, tôi mang chị Điền cậu qua tìm cậu, cậu chọn cho cô ấy một chậu, đỡ cho cô ấy ngày ngày nhắc tới bồn Điếu Lan kia."

Lục Lăng Tây cười cười, ghi địa chỉ Vi Viên Nghệ cho Lý Vĩ Sinh. Lần này Lý Vĩ Sinh tới là có việc, nói vài câu với Lục Lăng Tây liền đi ngay. Lục Lăng Tây thấy anh đi vào đơn vị của anh Hàn, nghĩ không chừng hai người họ quen nhau.

Một lúc sau, anh Hàn cùng anh lái xe lúc nãy đi ra, kéo Lục Lăng Tây về Vi Viên Nghệ. Cách từ xa, Lục Lăng Tây đã thấy Nhan Việt đứng trước cửa Vi Viên Nghệ, Đại Hắc đang ngồi xổm bên cạnh. Bên cạnh Nhan Việt còn có một người rất quen, là bác sĩ Tô đã lâu ngày không gặp. Nhìn qua liền thấy hai người trò chuyện khá thân thiết. Lục Lăng Tây có chút ngạc nhiên, Nhan đại ca quen bác sĩ Tô sao?

Tô Lãng hôm nay đến đây là vì ông Tô nhờ. Lão gia tử năm nay chắc là năm hạn rồi, tháng trước vừa chịu liên lụy vì mấy tên côn đồ đánh nhau, huyết áp tăng cao. Tháng này lại xảy ra chuyện. Mấy ngày trước lão gia tử ra khỏi nhà đi luyện quyền, không đứng vững ngã xuống bị trật eo. Lão gia tử nằm ở bệnh viện không có chuyện gì liền nhớ mong cây hoa lan lúc trước Lục Lăng Tây mang về, thể nào cũng bắt cho bằng được Tô Lãng đến thay ông nhìn một cái, xem cây lan kia có cứu sống được không.

Tô Lãng không còn cách nào với ông Tô, chỉ có thể ngừng việc đến thay lão gia tử nhìn xem sao. Nhưng anh nghĩ đến chuyện ông Tô nói Lục Lăng Tây đang làm việc ở đây nên cũng muốn thuận tiện đến thăm cậu.

Đối với Lục Lăng Tây, tâm tình Tô Lãng có hơi phức tạp. Mỗi lần anh nhìn thấy Lục Lăng Tây thì đều nhớ đến thiếu niên trong ký ức. Hai người tên giống nhau, ngay cả dung mạo cũng có phần tương tự, đôi khi anh sẽ nghĩ, nếu thiếu niên kia không sinh ra ở nhà học Lục Trung Kinh, mà giống Lục Lăng Tây ở một gia đình bình thường, cho dù khổ một chút, nhưng có phải cậu sẽ hạnh phúc hơn không? Tiếc là trên đời này không có chữ nếu...

Lúc Tô Lãng đi đến Vi Viên Nghệ thì không ngờ sẽ gặp Nhan Việt trước cửa. Anh biết Nhan Việt đã về nước, cũng biết Nhan Việt khoảng thời gian trước đã đến Phượng Thành, còn nói chuyện điện thoại nữa, nhưng hai người đều bận nên chưa gặp nhau được. Vừa thấy mặt, Tô Lãng thấy ngạc nhiên hơn là vui mừng. Nhất là Nhan Việt mặc áo sơ mi quần bò, khác hoàn toàn trong trí nhớ của anh.

Nhan Việt thấy Tô Lãng cũng rất kinh ngạc, hỏi mới biết Tô Lãng đến xem một cây hoa lan. Nhan Việt nghĩ đến cây lan mà Lục Lăng Tây đã bán với giá ba mươi vạn, xem ra Tô Lãng đã đến chậm một bước rồi.

"Bán rồi?" Tô Lãng không dám tin, lão gia tử luôn nói tỷ lệ cứu sống cây lan kia rất rất nhỏ, cho dù cứu được cũng rất yếu ớt, muốn chăm tốt rồi bán đi thì vẫn còn sớm.

Nhan Việt khẳng định gật gật đầu, không giải thích vì sao mình lại biết. Anh sắc bén nhận ra khi Tô Lãng nhắc đến Lục Lăng Tây thì cảm xúc không bình thản, tối thiểu là Lục Lăng Tây đặc biệt với Tô Lãng, không chỉ là một người quen thôi đâu. Điều này khiến anh thấy nguy hiểm, anh im lặng xây dựng giao tình không tồi giữa anh và Lục Lăng Tây cho Tô Lãng nhìn, giống như là bản năng tuyên bố lãnh thổ của giống đựa vậy.

Tô Lãng tuy thấy lạ khi Nhan Việt quen Lục Lăng Tây, bởi hai người hoàn toàn không giống những người sẽ thường xuyên gặp gỡ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Khó có lúc gặp được Nhan Việt, Tô Lãng cũng không vội đi, hai người liền đứng trước cửa Vi Viên Nghệ trò chuyện.
Bình Luận (0)
Comment